Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1350: Lấy anh nhé! (2)

Sau khi được cứu lên, quấn chăn bông một lúc lâu, cơ thể lạnh buốt của Thi Cẩm Ngôn mới từ từ có cảm giác lại.

Một người đàn ông như anh mà đã thế, vậy Tư Tĩnh Ngọc phải làm thế nào?

Anh mặc kệ bản thân, vội vàng đi gặp Tư Tĩnh Ngọc. Nhưng vừa đến cửa phòng cô, anh lại trông thấy Diêu Đằng đang đứng bên trong, lo lắng nhìn cô:

“Sao em lại không cẩn thận như thế? Cũng chẳng còn ít tuổi nữa mà vẫn như vậy!”

Tư Tĩnh Ngọc cười cười, “Thôi được rồi, được rồi, anh nhiều lời quá đấy, đã làu bàu lâu như thế rồi! Còn nữa, anh không biết phụ nữ nhiều mỡ hơn đàn ông sao? Cẩm Ngôn còn chẳng làm sao thì sao em lại có chuyện gì được!”

Nhắc đến Thi Cẩm Ngôn, Diêu Đằng lập tức cụt hứng, “Chẳng biết em theo anh ta làm gì? Một thằng đàn ông đã khiến em cực khổ biết bao nhiêu năm như vậy. Là đàn ông thì phải để người con gái mình yêu được hạnh phúc. Rốt cuộc anh ta là chồng hay là kẻ thù của em thế? Em nhìn xem, một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng như em đã thành ra thế nào rồi? Còn nữa, anh ta cũng đã có một đứa con trai năm tuổi rồi, em muốn làm mẹ kế sao?”

Diêu Đằng cằn nhà cằn nhằn, câu nào cũng chứa đầy vẻ không hài lòng về Thi Cẩm Ngôn.

Tư Tĩnh Ngọc nghe thế liền đanh mặt lại, “Diêu Đằng, anh nói xong chưa?”

“Chưa…”

“Nếu anh còn nói tiếp thì đừng trách em…”

“Tĩnh Ngọc, lấy anh nhé!”

“Đừng trách em trở mặt với anh… hả?”

Tư Tĩnh Ngọc ngây người, há hốc miệng nhìn Diêu Đằng, như thể không nghe thấy anh nói gì.

Diêu Đằng lại bỗng nhiên nắm chặt tay cô: “Tĩnh Ngọc, anh nói là lấy anh nhé. Anh có thể mang lại hạnh phúc cho em, anh yêu em hơn bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này. Hơn nữa, anh không phải gánh vác nhiều trách nhiệm như Thi Cẩm Ngôn. Ba mẹ anh cũng không phải chỉ có một đứa con trai là anh. Anh cũng chẳng có đứa con riêng năm tuổi nào cả…”

Thi Cẩm Ngôn đứng ngoài cửa, cả người như bị điện giật.

Anh nhìn chằm chằm vào phòng, sau đó bỗng nhiên quay đầu chạy trối chết.

Lời của Diêu Đằng tuy thô nhưng thật.

Bao nhiêu năm qua, anh thật sự đã khiến Tư Tĩnh Ngọc phải chịu quá nhiều khổ sở, uất ức.

Thi Cẩm Ngôn cắm đầu chạy, không phải vì không dám nghe những lời tiếp theo của Tư Tĩnh Ngọc, mà là vì cảm thấy thẹn với cô.

Vì anh yêu cô, không màng đến mong muốn của cô, đêm đó mây mưa với cô cũng vì anh thích cô, nên anh liền tự cho là đúng, sáng lập công ty, mua biệt thự, cầu hôn cô ngay lúc cô đang chật vật như thế.

Vì thích cô, nên dù biết rõ Tân Tân là sự tồn tại đau đớn đến mức nào nhưng anh vẫn không buông tha cho cô, kể cả khi cô đã đề nghị ly hôn mà anh vẫn níu giữ hai năm của cô.

Hai năm, từ hai tám đến ba mươi tuổi, là hai năm quan trọng với cô đến mức nào chứ?

Lúc Thi Cẩm Ngôn rẽ sang hướng khác thì suýt đâm sầm vào một người. Anh ngẩn ra, ngẩng lên nhìn thì lại thấy nhân vật chính của ngày hôm nay, Đinh Mộng Á.

Thi Cẩm Ngôn vô thức chào: “Mẹ.”

Nhưng chào xong, anh lại thấy xấu hổ, vì với người ngoài thì anh và Tư Tĩnh Ngọc đã ly hôn rồi.

Đinh Mộng Á đanh mặt lại, một lúc sau mới nói: “Thi Cẩm Ngôn, chúng ta nói chuyện một lát đi.”