Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 132: Anh phát hiện

Không bị cảm mà uống thuốc cảm thì có sao không?

Tư Chính Đình cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra gì đó rồi, anh siết chặt tay lại.

Tư Chính Đình luôn là một người thông minh, năng lực phân tích logic cao hơn người bình thường.

Trong ấn tượng của anh, Trang Nại Nại và mẹ anh chưa từng tiếp xúc với nhau. Vì vậy, không thể tồn tại thích hay ghét, nên anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng bây giờ, anh bỗng nhớ đến đủ loại hành động kỳ lạ của cô vào hôm thứ bảy…

Đầu tiên, trước ngày hôm đó thì ấp úng muốn nói gì đó. Hôm sau thì bỗng nhiên bị cảm, còn có nhiệt kế 45 độ, uống thuốc rồi nhả ra…

Mỗi lần nhắc tới mẹ anh, cô đều gọi là “mẹ anh”, mà lần đầu gặp mẹ lại lấy cớ đau bụng không bắt tay với mẹ.

Bây giờ, ngay cả quà mẹ tặng…

Tư Chính Đình hít sâu một hơi, đi từng bước tới chỗ thùng rác cầm cái hộp gỗ lên. Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cái hộp, dường như muốn nhìn xuyên qua nó để thấy đồ vật bên trong.

Một lúc sau, anh mở hộp ra, chiếc vòng ngọc nằm nguyên vẹn bên trong.

Tròng mắt Tư Chính Đình co rụt lại.

Cơn giận tràn ngập lồng ngực, tâm trạng muốn giết người từ trên người anh lan rộng ra khắp mọi tế bào.

***

Vì tránh đi làm trễ, Trang Nại Nại giải quyết bữa sáng trong vòng 10 phút. Cô lấy giấy ăn lau miệng rồi nhìn về phía cầu thang.

Sao Tư Chính Đình lên lầu lấy điện thoại lâu quá vậy?

Rửa tay xong, cô quyết định lên lầu xem thử.

Biệt thự theo kiểu lâu đài như thế này thường có lầu hai rất lớn, còn có nhiều phòng, Trang Nại Nại đi tới phòng ngủ của cô và Tư Chính Đình, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trong phòng sáng rực ánh đèn, chăn trên giường còn chưa gấp lại… không có ai?

Trang Nại Nại đi ra ban công.

Vừa mở cửa kính, mùi thuốc đập vào mặt khiến cô hơi sững sờ.

Biết Tư Chính Đình lâu như vậy, nhưng cô chưa từng thấy anh hút thuốc, lần này… bị sao vậy?

Lúc cô đang ngẩn người, Tư Chính Đình nghe tiếng động nên quay đầu nhìn lại.

Dưới ánh mặt trời, trong khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt đẹp, lạnh của anh mang theo một loại cảm giác thờ ơ, từ chối bất cứ người nào đến gần.

Cặp mắt sâu thẳm chứa sự lạnh lẽo làm lòng người sợ hãi, khiến Trang Nại Nại có cảm giác cô có làm thế nào cũng không thể đoán được tâm tư anh.

Cô nuốt nước miếng, không hiểu sao cô lại có cảm giác bọn họ trở về mấy ngày trước.

Không đúng, thậm chí còn không bằng mấy ngày trước.

Rõ ràng mới đêm qua bọn họ làm chuyện thân mật nhất, nhưng vào giờ phút này, bọn họ như những người xa lạ.

Mới sáng sớm, Trang Nại Nại không có thời gian để cảm khái.

Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã là 8 giờ 25.

9 giờ bắt đầu vào làm, nhưng đây là giờ cao điểm, sẽ bị kẹt xe.

Trang Nại Nại sốt ruột, bỏ qua suy nghĩ không cách nào giải thích được đó lên tiếng: “Tư Chính Đình, chúng ta...”

Còn chưa nói xong thì thấy anh đi tới.

Trang Nại Nại nhường đường, định nói gì đó nhưng anh không nhìn cô, mặt không cảm xúc đi lướt qua cô.

Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cầm điện thoại nhét vào túi rồi đi nhanh xuống lầu.

Cái tên này… hôm nay bị sao nữa rồi?

Chẳng lẽ lại có chuyện gì không vui?

Trang Nại Nại chớp đôi mắt to, cắn môi một cái.

Thôi bỏ đi, lòng dạ đối phương quá nhỏ, lại kiêu ngạo hẹp hòi, cô không thèm so đo với anh.