Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 119: Mrs đinh: về nhà ăn cơm tối nhé

11 giờ 50, ở phòng làm việc tầng cao nhất.

Chiếc điện thoại màu trắng bạc của Tư Chính Đình đột nhiên reo lên.

Người đang phê duyệt văn kiện dừng tay, nhíu chặt chân mày rồi thả lỏng ra, ngay cả con ngươi đen nhánh cũng lóe lên vài phần thần thái.

Đến 12 giờ rồi?

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua màn hình điện thoại, khi nhìn đến chữ Mrs.Đinh, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm, thì ra không phải cô gọi.

Anh tiếp điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói thân thiết của Đinh phu nhân: “Cố Khuynh Nhan khỏi chưa?”

Tư Chính Đình: “Vâng, khỏi rồi ạ.”

“Tối nay dẫn nó về nhà ăn cơm đi, sau đó ngủ lại, rồi ngày mai đi làm luôn.”

Tư Chính Đình nghe bà nói như thế thì chớp mắt: “Vâng ạ.”

Cúp điện thoại, Quý Thần từ ngoài đi tới báo: “Thưa ngài, 12 giờ trưa nay, ngài có hẹn với Diêu tổng của tập đoàn Hoa Vũ.”

Tư Chính Đình nghe anh ta nói xong thì ngẩn người, mắt nhìn về phía phòng ăn, một lát sau mới nói: “Cậu liên hệ bên đó dời lại nửa tiếng.”

Quý Thần: “...”

Vì muốn ăn cùng bà chủ mà ngài làm tới mức độ này!

Quý Thần gật đầu, vừa liên hệ với đối phương xong thì điện thoại vang lên chuông báo có tin nhắn.

Xem xong tin nhắn do Trang Nại Nại gửi, khóe môi Quý Thần ngéo một cái rồi báo lại tình hình với Tư Chính Đình.

Tư Chính Đình không lộ chút cảm xúc gì, chỉ gật đầu rồi thôi.

12 giờ 15, Tư Chính Đình thu dọn đồ đạc xuống lầu.

Anh nhìn số tầng đang giảm dần, trong đầu từ từ hiện ra hình ảnh người nào đó nằm ì ở nhà vào hai ngày cuối tuần: “Gần đây bộ phận thiết kế rất bận rộn?”

Quý Thần đã sớm hỏi thăm rõ ràng, lập tức trả lời: “Sắp đến lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn, tất cả mọi người ở bộ phận thiết kế đang bận rộn chuẩn bị.”

Nói đến đây, thấy mắt Tư Chính Đình sầm lại, anh ta vội giải thích: “Tôi đã dặn dò May chú ý rồi, nếu 12 giờ 30 mà bà chủ vẫn chưa ăn cơm thì gọi Tụ Đức Lâu đưa cơm hộp tới.”

Lúc này Tư Chính Đình mới hài lòng gật đầu.

Đoàn người đi xuống lầu, “tinh!” cửa thang máy mở.

Tư Chính Đình mắt nhìn thẳng bước ra khỏi thang máy.

Bên kia, Trang Nại Nại đã đến trước cửa thang máy dành cho nhân viên. Bỗng nghe tiếng mở cửa của thang máy dành cho tổng giám đốc, định nhìn sang thì bị một đống cơm hộp che khuất.

Trang Nại Nại sửng sốt, từ đống cơm hộp nhìn qua, liền thấy Tô Cẩm Huy đang mỉm cười đứng cạnh: “Trang Nại Nại, em chạy nhanh thật đấy.”

Sức lực đàn ông lớn, một tay xách mười hộp cơm, tay kia xách hai mươi hộp cơm mà vẫn có thể giơ cao lên che khuất mặt cô.

Trang Nại Nại nhìn anh chàng mặc vest đi đưa cơm liền cảm thấy buồn cười, phụt một cái cười ra tiếng.

Lúc này, thang máy dành cho nhân viên tới, mọi người nhường cho bọn họ vào trước, Trang Nại Nại và Tô Cẩm Huy vào thang máy.

Lúc thang máy sắp đóng lại, Tư Chính Đình từ phía trước đi tới.

Anh vốn đang nhìn thẳng về phía trước, nhưng bỗng cảm giác được cái gì đó nên quay đầu lại.

Trong thang máy, Trang Nại Nại xếp hai mươi hộp cơm thành một chồng rồi ôm trước ngực, đúng lúc che khuất mặt cô.

Quý Thần nhìn theo ánh mắt của Tư Chính Đình, trong nháy mắt nở nụ cười: “Xem ra không chỉ có bộ phận thiết kế sân khấu bận rộn, mà ngay cả bộ phận thiết kế thời trang cũng bận rộn không kém, phải để cho Tô Cẩm Huy đi mua cơm hộp về.”

Tư Chính Đình ngoảnh mặt làm ngơ. Anh cảm thấy bóng dáng vừa lướt qua kia rất giống Trang Nại Nại.

Nhưng mà Trang Nại Nại ở bộ phận thiết kế sân khấu, sao có thể đi cùng Tô Cẩm Huy mua cơm hộp?

“Thưa ngài, nếu không nhanh chút thì e rằng sẽ tới trễ.” Quý Thần nhắc nhở.

Tư Chính Đình lập tức ném chuyện này ra sau ót, bước nhanh ra ngoài.