Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 109: Nại nại ngu ngốc: anh bỏ gì vô túi vậy?

Cô vỗ vỗ trán, vừa định trả lời thì nghe tiếng vặn của tay nắm cửa. Cô lập tức nhảy qua, đè cửa phòng lại: “Xong ngay đây, chờ một chút.”

Động tác của người bên ngoài dừng lại, sau đó “ừ” một tiếng.

Trang Nại Nại thở dài, cảm thấy toàn bộ đầu óc đều loạn hết lên. Cô cởi quần áo, chuẩn bị mở vòi nước nóng nhưng buồn bực trong lòng làm cô chỉnh sang chế độ nước lạnh.

Nước lạnh như băng đổ thẳng xuống làm cả người cô run lên, kích thích thần kinh của cô, làm đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn.

Trong đầu, chuyện năm năm trước lần lượt lướt qua.

Cô siết chặt tay rồi nhắm mắt lại, giọt nước trên mặt, không biết là nước mắt, hay là nước…

Mới vừa nói bắt đầu lại lần nữa với Tư Chính Đình xong, cho nên bây giờ không phải là thời cơ tốt để gặp mẹ anh.

Bọn họ không thích nhau, nếu gặp mặt, cô có thể vì Tư Chính Đình mà nhẫn nhịn. Có điều, với tính cách của mẹ anh, chẳng may làm ầm lên thì chỉ thêm xấu hổ, cũng sẽ ảnh hưởng tới quan hệ vừa dịu đi giữa cô và anh.

Trong lòng đã có quyết định, vẻ mặt Trang Nại Nại trở nên dứt khoát.

Tắm nước lạnh làm tinh thần cô tỉnh táo hơn nhiều, cô mặc đồ ngủ xong mới đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ, Tư Chính Đình đang ngồi trên ghế sofa xử lý nốt công việc. Thấy cô đi tới anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua người cô.

Cô gái vừa tắm xong tóc ướt nhẹp, nước vẫn còn nhỏ giọt lên mặt. Đôi má cô sạch sẽ trắng nõn, đôi ngươi đen nhánh như mặc ngọc, sạch sẽ thuần khiết.

Đồ ngủ rộng thùng thình không làm nổi bật vóc dáng, nhưng lại cực kỳ kích thích lòng hiếu kỳ và chinh phục của đàn ông.

Cổ họng Tư Chính Đình khẽ cử động, cảm giác máu trong toàn cơ thể đang đổ vọt tới một vị trí nào đó.

Anh híp đôi mắt sâu thẳm lại.

Dục vọng đè nén nhiều năm bị phá vỡ, khiến mấy ngày nay anh luôn có một loại cảm giác lòng tham không đáy. Nhưng nhớ tới dáng vẻ uể oải tối qua của cô, hơn nữa ngày mai còn phải gặp Mrs Đinh , Tư Chính Đình quyết định tối nay “tha” cho cô.

Anh đặt máy tính xuống, cố gắng để mình có vẻ bình thường nhất, hai tay để trong túi quần muốn chắn cái “lều nhỏ” lại.

Chẳng may, người phụ nữ đối diện giật mình mở miệng: “Anh bỏ gì vô túi vậy? Sao lại phồng lên như thế?”

Tư Chính Đình: “...”

Tai Tư Chính Đình lập tức đỏ lên, anh ho khan một tiếng, không trả lời vấn đề này mà đi về hướng phòng tắm: “Tôi đi tắm.”

Thấy anh bình tĩnh như thường đi vào phòng tắm, Trang Nại Nại vò đầu bứt tai thế nào cũng có cảm giác không thích hợp. Một lát sau, cô mới nhận ra đó là cái gì, nhất thời cả người trở nên bối rối.

Mấy năm này, vì vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải đi học nên cô vất vả hơn người bình thường. Hơn nữa, cô thích thiết kế thời trang, cho nên cô đặt tất cả thời gian rảnh vào đó. Dẫn tới cô khá là chậm chạp trong phương diện nào đó.

Có điều, dù có ngốc đến mấy thì cô cũng là phụ nữ mới của thế kỷ 21, sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Trang Nại Nại đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cô hoảng hốt đi qua đi lại trong phòng y như phát rồ.

Trong phòng tắm, Tư Chính Đình bình tĩnh đóng cửa phòng lại, lúc này mới cảm giác mặt mình đang nóng hừng hực.

Khuôn mặt luôn lạnh băng lộ ra nụ cười khẽ.