Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 970: Nếu như cô cũng là loại thể chất này thì sao? (2)

Một giọng nam trầm thấp đột nhiên mở miệng, Đậu Đậu phản xạ có điều kiện, “Đương nhiên em… khụ, đương nhiên em sẽ cực kỳ thủy chung rồi ha ha ha.”

Đậu Đậu vừa nói xong thì lập tức phản ứng kịp, lời này không phải là do Yêu Nghiệt hỏi, giọng nói của Yêu Nghiệt không phải như thế này!

Cũng không phải là Thiên Vấn hỏi, Tứ Bất Tượng cũng sẽ không tiến hành đặt câu hỏi đối với ý tưởng của cô.

Rốt cuộc là ai đang nói chuyện vậy?

Yêu Nghiệt quay đầu lại đối diện với cô, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm.

Cái vật kia thức tỉnh rồi à?

Không, không thể nào! Vật kia mới có ba chiếc lá, lúc trước có ba chiếc lá cũng không hề xuất hiện loại tình huống này mà.

Yêu Nghiệt đè sự bất an xuống dưới đáy lòng, giọng nói tùy ý, không lộ một chút sơ hở nào, “Vừa nãy em đang nói chuyện với ai vậy?”

Đậu Đậu, “... Không biết, có lẽ là em nghe nhầm, bây giờ không có nữa rồi.”

“Sư thúc, có phải là cái mầm đậu của người có ý thức hay không?”

Tên Ngốc hưng phấn đề nghị, Đậu Đậu thấy không thể nào nhưng vẫn gọi mấy câu ở dưới đáy lòng.

Quả nhiên, chỉ có Tứ Bất Tượng đang ngáp đáp lại cô, “Chủ nhân, chuyện gì vậy?”

Đậu Đậu âm thầm nói không có chuyện gì, nâng quai hàm, tiếp tục gọi từng câu mầm đậu một.

Nhưng mà mầm đậu cũng không để ý đến cô, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ đến lúc trước cô còn bắt được một con nửa người nửa ngựa màu đỏ rực ở núi Mạch Thượng thì lại nhỏ giọng gọi Người Ngựa Người Ngựa có phải là ngươi nói không?

Đáp án rất rõ ràng, vẫn không có ai để ý đến cô.

“Không có ai để ý đến người ạ?” Tên Ngốc nhìn có chút hả hê, “Sư thúc, nếu như con không nhớ lầm thì lúc người từ trên núi trở về còn nói cho con biết đây là thần khí thuần chủng do bảo khí chuyên môn đào hố đào được ra ngoài.”

Đậu Đậu, “...”

Cô không muốn nói chuyện, cô muốn được yên tĩnh.

Tên Ngốc vốn còn muốn đắc ý tiếp, nhưng thấy Yêu Nghiệt quay đầu liếc cậu một cái thì lập tức tắt tiếng bắt đầu giả bộ làm không khí.

Yêu Nghiệt rất hài lòng, rồi đưa tay sờ đầu Đậu Đậu, “Không sao, chuyện này không vội. Biết đâu là thần khí phát ra giọng nói.”

Ngoài mặt thì hắn nói như vậy thôi, chứ trong lòng lại nghĩ là: Ồ, còn dám xuất hiện cơ à? Một mực giả chết đã không thỏa mãn được các ngươi đúng không?

Đậu Đậu chỉ coi mình bị ảo giác, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, bắt đầu buồn ngủ. Nhưng mà chuyện cô có thể nghĩ đến, tất nhiên Yêu Nghiệt cũng sẽ nghĩ đến.

Nhiễu Lan Đằng vẫn chưa thức tỉnh, có thể nói chuyện ở trong lòng vợ, ngoại trừ Tứ Bất Tượng, thì cũng chỉ dư lại cái con không người không ngựa gì đó mà thôi.

Nhưng vì sao nó chỉ nói một câu rồi không nói nữa chứ? Chẳng lẽ là bận tâm đến chuyện có hắn ở đây nên không dám nói?

Còn nữa, nó nói cái gì vậy nhỉ?

Yêu Nghiệt căn cứ vào suy nghĩ thà rằng giết sai chứ không bỏ sót, đẩy Đậu Đậu đang buồn ngủ, “Nó nói cái gì vậy?”

Đậu Đậu vẫn còn buồn ngủ, vừa định nói thật, nhưng khi mở mắt ra thấy là Yêu Nghiệt thì lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.

Yêu Nghiệt thấy cô tỉnh lại, sợ cô không nghe rõ nên hỏi lại một lần nữa, “Giọng nói kia đã nói cái gì vậy?”

Đậu Đậu, “... Cũng không có gì, chỉ lên tiếng chào em thôi. Nói câu hello.”

Nếu như để hắn biết giọng nói kia hỏi cô nếu như cũng là thân thể thuần âm lô đỉnh thịnh thế… Không dám nghĩ nữa, vừa nghĩ tới đã cảm thấy thật đáng sợ rồi!

Đậu Đậu nói bừa một câu rồi cuống quít cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt không nhịn được cười lạnh một tiếng, nói, “Vợ à, bây giờ em không mang thai nhỉ?”

Đậu Đậu, “... Anh có ý gì hả?”

“Không mang thai, tại sao lại bắt đầu lú lẫn chứ?”

Vẻ mặt Đậu Đậu mờ mịt, “Anh... rốt cuộc có ý gì hả?”

“Nếu là thần khí, có lẽ tuổi tác cũng rất lớn, nó bắt chuyện với em mà lại nói tiếng Anh à?”

“Phụt!”

Tên Ngốc vui vẻ cười một tiếng rồi vội vàng nén lại, xua tay bày tỏ, “Hai người cứ nói chuyện của hai người đi, không cần để ý đến con đâu.”