Đậu Đậu còn chưa kịp thở phào, đã nghe thấy Tứ Bất Tượng tiếp tục, “Nếu như số mệnh không có cách nào trở về theo đúng quy luật, người này sẽ bị xóa bỏ.”
“Xóa… xóa bỏ?”
“Thiên tai, nhân họa, địa phủ, muốn một người chết thì có rất nhiều cách.”
Tứ Bất Tượng vừa nói như vậy, Đậu Đậu cũng không dám dừng lại nữa, một đường chạy đến phòng làm việc của hiệu trưởng, giơ tay lên định đẩy cửa phòng hiệu trưởng đã thấy cửa bị kéo từ bên trong ra.
Là Hà Chính Trực, không phải cô ấy đã…
“Chị đã xin xong rồi à?”
Không biết có phải là ảo giác của Đậu Đậu không, cô luôn cảm thấy sau khi cô nói xong lời này, sắc mặt hiệu trưởng hơi khó hiểu.
Không đợi cô nghĩ nhiều, Hà Chính Trực đã gật đầu khẳng định nghi vấn của cô, “Đúng thế! Xin xong rồi, đợi ngày tham gia kỳ thi nhảy lớp, đạt tiêu chuẩn chương trình học lớp mười hai là có thể nhảy cấp.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Không cần thi đạt trong top 20 à?”
“Không cần. Cái này liên quan gì đến thi đạt trong top 20 chứ? Nếu thật sự như vậy thì có mấy người có thể nhảy cấp đây? Ồ, trước kia thi nhảy cấp đúng là phải thi đạt trong top 20 à? Đây không phải là làm khó dễ cho người khác hay sao?”
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, cô muốn yên tĩnh. Nhưng mà, so với cô, người càng muốn yên tĩnh hơn là hiệu trưởng!
Vừa rồi lúc Hà Giai Y tới xin nhảy cấp bà ấy còn đang chột dạ, nghĩ hai tầng tiêu chuẩn của bà ấy có phải là không tốt lắm không. Nhưng đây là thiên kim của thị trưởng Hà, thi có thể đạt tiêu chuẩn là không tệ rồi. Bởi vì chương trình học lớp mười hai vốn dĩ là ôn tập lại chương trình lớp mười lớp mười một, cho nên bà ấy cảm thấy Hà Giai Y nhảy lớp còn đáng tin hơn Kim Đậu Đậu
Hơn nữa thị trưởng Hà từ trước đến giờ cũng không quan tâm đến tình hình học tập của con gái đúng không?
Vì vậy, à, bà ấy do dự, liền dựa theo quy trình chuẩn của nhảy lớp mà làm thôi...
Nhất thời, bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ. Hà Chính Trực nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không hiểu lắm rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Đậu Đậu phá vỡ bầu không khí im lặng, “Nhảy lớp không cần thi đạt trong top 20 ạ?”
Hiệu trưởng đỏ mặt, lúng túng ho khan hai tiếng, “Cái này à… theo lý mà nói thì là như thế, trên thực tế thì...”
“Trên thực tế thì không cần ạ?”
“Nhảy một lớp không cần!”
Hiệu trưởng đột nhiên thông minh tìm ra được một lý do, nội tâm trong nháy mắt biến thành. Ôi! Mình thật là thông minh! Mình đúng là hiệu trưởng thông minh số lượng hiếm có của Cửu Châu!
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, hoàn toàn không còn gì để nói. Ngay cả Tứ Bất Tượng trong lòng cô cũng hiểu thấu cái tâm cơ của hiệu trưởng, cô cũng không nhịn được thầm mắng một tiếng: Ngậm miệng đi sao mi không nói sớm?
Tứ Bất Tượng cũng rất ủy khuất, “Trước kia cô cũng không hỏi tôi mà.”
Đậu Đậu: ... Ta nói với ngươi một lần nữa, sau này những thứ ngươi nghĩ đến mà ta không nghĩ đến, tất cả đều phải nói cho ta biết!
Tứ Bất Tượng lắng nghe, “Rõ thưa chủ nhân, không thành vấn đề chủ nhân.”
Không đợi Đậu Đậu nói gì, nó vội vàng móc hết tâm can ra, “Đối với trước mắt mà nói thì tuy rằng vận mệnh của Hà Giai Y có thay đổi, nhưng nói tóm lại vẫn nằm trong sự quản lý của địa phủ. Cho nên cô hoàn toàn không cần lo lắng cô ấy sẽ bị xóa bỏ, ít nhất trước mắt là thế.”
Rồi sợ Đậu Đậu lại mắng nó không nói sớm, nó suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Vừa rồi tôi chỉ nói đến tình hình số mệnh không có cách nào trở về quỹ tích vốn có thôi, vẫn chưa nói hết thì cô đã chạy qua đây rồi.”
Đậu Đậu, “...”
Được, cô thừa nhận là lỗi của cô.
Chỉ cần Hà Chính Trực không có chuyện gì là được, Hà Chính Trực là một trong rất ít cô gái tốt mà sau khi cô hoàn hồn đến giờ gặp được.
Đậu Đậu làm ra vẻ tin hiệu trưởng, vỗ vai Hà Chính Trực nói, “Fighting!”
Hà Chính Trực tràn đầy tự tin, “Fighting!”
Hiệu trưởng thở phào, “Fighting!”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, Đậu Đậu vẫn cùng Yêu Nghiệt trở về phòng 912.