Đây là chuyện gì? Cô nhớ, trước kia hình như chưa từng có chuyện tiên đoán tương tự như vậy xảy ra?
Không phải là hình như, mà căn bản là không có!
Đậu Đậu ngồi trên xe của Lạc Lê, từ đầu chí cuối đều không quay đầu nhìn ‘Yêu Nghiệt’ lấy một cái.
Tên Ngốc trừng mắt ngây ngô, lời thoại ly biệt đã sớm chuẩn bị xong cũng quên nói. Trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Xong rồi xong rồi, hoàn toàn xong rồi. Quan hệ thông gia của hai tộc nhân yêu đã hủy, hòa bình sáu giới hoàn toàn xong rồi. Như vậy, chẳng phải cậu ta sẽ phải trả lại linh thạch cho sư thúc công sao?
Oh my god! Oh my god! Cậu ta đi đây mà tìm linh thạch chứ?
Lạc Lê cau mày, trầm giọng bảo Thượng Vân Tiêu lái xe. Bầu không khí giữa Đậu Đậu và Xà yêu không đúng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chắc không chỉ đơn giản là làm lạc mất một đứa bé chứ?
Thượng Vân Tiêu nhấn chân ga, chiếc xe lớn có ba hàng ghế trong nháy mắt đã lao ra khỏi hầm để xe của chung cư Vạn Tượng. Mấy người ngồi hàng sau không cảm thấy gì, nhiều lắm chỉ là đụng vào lưng ghế. Tiểu Đoan thì khác, cậu ta ngồi ngay bên ghế phụ. Thượng Vân Tiêu đạp chân ga, đầu cậu ta ầm một tiếng đụng phải kính chắn gió, đau đến nhe răng, “Thượng Vân Tiêu! Anh không thể lái chậm một chút à?”
Thượng Vân Tiêu he he cười ngây thơ hai tiếng, gãi đầu ngượng ngùng nói, “Được rồi, lập tức chậm ngay.”
Nhưng chậm của anh ta thật sự là “chậm” như chớp!
Từ Đế Đô đến Cục bắt yêu không tắc đường không vượt tốc độ thì cũng phải mất năm mươi phút, mà anh ta lại lái chỉ hết có nửa tiếng.
Lúc xuống xe, trừ Lạc Lê và Thượng Vân Tiêu ra, “những người không phận sự” khác rối rít tìm cây để bám vào nôn.
Đậu Đậu bế con gái choáng váng, khom người bám vào thân cây không ngừng nôn.
Tiểu Đoan chửi mắng, vừa oán trách Thượng Vân Tiêu, vừa nôn hết đồ trong dạ dày ra.
Tình hình của ‘Sở Minh Hiên’ thì khá hơn chút, sau khi nôn khan hai cái, liền không sao nữa rồi.
Viên Viên chóng mặt bò trên cánh tay Đậu Đậu, há miệng, oa một tiếng phun hết nước linh quả mới uống buổi trưa ra ngoài
Tiểu Đoan sợ hãi hét chói tai, “Á! Nôn ra máu rồi!”
Khóe miệng Lạc Lê giật giật, lập tức bổ sung kiến thức tiêu chuẩn cho cậu ta, “Đó là nước linh quả!”
Tiểu Đoan lập tức, “Ồ... biết rồi.”
“Đậu Đậu, lát nữa mấy người Tiểu Đoan sẽ đưa em đi tìm lão A đăng ký, anh còn có việc ở quân khu, tám giờ tối mới về.”
“Ừ.” Đậu Đậu lấy khăn giấy trong túi xách ra lau, uể oải đáp một tiếng.
Đáp xong Đậu Đậu liền ngẩn ra, Lạc Lê về lúc nào thì cũng không cần nói với cô nhỉ?
Lão Cửu nhà cô sẽ không hiểu lầm chứ ?
Đậu Đậu nhìn ‘Sở Minh Hiên’, thấy hắn chỉ cau mày không nói gì, bắt đầu âm thầm cảnh cáo mình không nên suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ Lạc Lê người ta căn bản không có cái ý đó thì sao? Trước kia cô đã cự tuyệt hắn rồi, hắn làm sao có thể chưa từ bỏ ý định chứ? Lại không phải là người trời sinh thích bị ngược!
Cho nên, ừm, không liên quan đến cô.
Đậu Đậu cho là như vậy, Thượng Vân Tiêu và Tiểu Đoan lại không cho là như vậy. Lão đại của bọn họ lúc nào sẽ quan tâm đến cảm nhận của phụ nữ?
Còn báo cáo hành tung?
Có cần phải như vậy không hả?
Các đồng chí nghi ngờ cô gái này sinh con cho yêu nên Lão đại không thèm vừa ý đã tập thể quay mặt vào tường hối lỗi rồi___ Lão đại là người thế tục như vậy sao hả?
Chưa nói chuyện sinh con cho yêu, cho dù cô gái nhỏ này là yêu, bọn họ cũng hoàn toàn có lý do tin tưởng rằng Lão đại sẽ không care!
Nghĩ tới đây, Tiểu Đoan và Thượng Vân Tiêu đưa mắt nhìn nhau, sau đó rối rít tiến lên, “Đậu Đậu, đi cùng chúng tôi nào, tòa nhà mới sửa lại chỗ chúng tôi rộng rãi lắm đấy!”