Ánh mắt chú Tư mang theo ý tứ sâu xa nhìn ‘Yêu Nghiệt’ một cái.
‘Yêu Nghiệt’ cau mày, không quá tin là chú Tư nhận ra được.
Cậu ta đã cố gắng bắt chước như vậy, chú Tư không thể nào nhận ra.
Vì vậy cậu ta chỉ hơi nghi ngờ một chút, sau đó lại tiếp tục xoắn xuýt. Trước kia lúc muốn cô giúp lại không giúp, bây giờ cậu ta không phải là cậu ta nữa, sao cô lại nghĩ lại rồi?
Còn có ông nội cũng vậy, trước kia cũng không thấy ông bận tâm như thế!
Cái gì mà trong mệnh của Kim Đậu Đậu thiếu cậu ta, lời này sao ông không nói sớm chứ!
Ông Sở không biết ông đã đào hố cho cháu trai của mình, thấy mọi người ngẩn ra, còn ghét bỏ hừ một tiếng.
“Sao mấy đứa đều không nói gì thế hả? Là cảm thấy ba nói không đúng à?”
Sở Ngọc Bình vội vàng nói, “Không ạ không ạ, ba nói đúng lắm, vô cùng đúng!”
Đậu Đậu và Minh Hiên phải có tướng phu thê! Cho dù không có cũng phải có!
Ai bảo cô bé Đậu Đậu này Minh Hiên thích, cụ ông cũng hài lòng chứ?
Nhưng hai người trong cuộc lại đều không vui.
Có tướng phu thê với Sở Minh Hiên?
Đây không phải là nhảm nhí à?
Đối với việc này, Đậu Đậu bày tỏ - nếu không phải bây giờ ở trong thân xác Sở Minh Hiên là Lão Cửu nhà cô thì cô ngay cả nhìn cậu ta thêm một cái cũng không muốn!
Biểu tình của ‘Sở Minh Hiên’ cũng không tốt hơn bao nhiêu, trực tiếp đặt đũa lên bàn, nhất thời không muốn nói chuyện.
Hắn đang suy nghĩ, trừ cắt thằng em trai của Sở Minh Hiên ra, có nên tiện thể rạch luôn mặt cậu ta nữa không?
May mà sau đó ông Sở cũng không nói mấy lời như vậy nữa, ăn xong cơm, Đậu Đậu theo ‘Sở Minh Hiên’ đến chỗ ở của hắn.
‘Yêu Nghiệt’ bám sau lưng Đậu Đậu, cả đường đều đang nghĩ tối nay làm sao để khiến cho Đậu Đậu thực hiện giao hẹn của cô và Xà yêu.
Áo da nhỏ màu đen sẽ tôn lên nước da trắng ngần của cô, càng đẹp không sao tả xiết đúng không?
Mắt ‘Yêu Nghiệt’ thẫm lại, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Hắn vẫn luôn biết Đậu Đậu xinh đẹp, chỉ là không ngờ… cô có thể đẹp như vậy.
Trong trí nhớ của Xà yêu, cô nằm trên khăn trải giường màu nhạt giống như con mèo lười, mặc cho chủ nhân cởi quần áo ngủ ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo đáng yêu, cùng với bả vai trơn nhẵn…
Nghĩ tới đây, ‘Yêu Nghiệt’ ngẩn ra - - Cậu ta không nhìn được chuyện sau đó.
Hồi ức giống như bị dừng hình, dừng lại ở trạng thái nửa thân trần của Đậu Đậu. Dù cậu ta có nghĩ tiếp thế nào cũng đều không thể nhìn được.
Sắc mặt ‘Yêu Nghiệt’ rất khó coi, khẽ dừng bước, có chút không chân thực tiếp tục đuổi theo.
Cậu ta sớm nên nghĩ tới, ký ức như vậy, nhất định Xà yêu sẽ cẩn thận cất giấu, cậu ta vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được cơ thể này, sao có thể thấy được chứ ?
Cảm nhận được tâm tình không ổn định trên người ‘Yêu Nghiệt’, ‘Sở Minh Hiên’ khẽ cong môi.
Sống tám nghìn năm, còn có thể không đấu lại một tên tiểu lâu la à?
Muốn nhìn ký ức của hắn với vợ, nhân lúc còn sớm nên dừng lại đi.
Nghĩ tới đây, ‘Sở Minh Hiên’ quay đầu nhìn ‘Yêu Nghiệt’, chỉ ném cho hắn hai chữ, “Ngu ngốc.”
Sau đó khoác vai Đậu Đậu, “Em họ à, hay là tối nay chúng ta xem phim thần tượng đi, anh cảm thấy có một bộ phim rất hay, em nên xem đi ~”
Đậu Đậu, “… Phim thần tượng gì?”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Một lát sau, Đậu Đậu quả nhiên biết thật.
Chỉ có điều bộ phim này không phải là bộ mà trước đó lúc Yêu Nghiệt biến thành đứa bé, cô đã xem sao?
Cái bộ tình tiết cẩu huyết, suy luận nhảm nhí đó hả?
Biên kịch cho nam chính thay đổi thất thường, nói anh ta mắc bệnh ung thư, về sau lại nói bị chẩn đoán sai, happy ending, là bộ đó hả?
Xem ra Lão Cửu nhà cô vẫn không biết cô đã nhận ra hắn rồi.