Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 65: Rắn chết rắn thối, đừng để bà đây nhìn thấy anh nữa. (1)

Đậu Đậu mới không thèm quan tâm cậu nghĩ thế nào, nhét một bụng đầy thức ăn rồi vỗ bụng ợ một cái. Sở Minh Hiên cau mày, chỉ muốn lập tức đập đũa bỏ đi. Lúc này Đậu Đậu ăn no rồi, mới phát hiện Sở Minh Hiên lại vẫn đang sầm mặt.

Được rồi, thiếu gia nhà giàu bây giờ được nuông chiều từ bé, khó tính chút cũng coi là bình thường. Chỉ có điều không biết cô gái thích mặt lạnh dán vào mông nóng thế nào mới có thể chịu được cậu ta kia chứ? Đã mặt lạnh quanh năm còn mặt liệt nữa chứ.

Vẫn là tiểu sư điệt nhà cô tốt, chính nghĩa biết bao, đáng yêu biết bao! Trẻ con mà, phải giống như Diệp Tinh Trạch, trẻ trâu một chút, ngốc một chút, tâm địa tốt một chút. Nếu đều giống như người của Sở gia bọn họ, hơi tí là nghĩ xấu cho người khác, còn có thể chơi đùa vui sướng không chứ?

Đậu Đậu vỗ bụng âm thầm cảm khái một hồi, quyết định ngày mai sẽ dạy Tiểu Đông Quách tu luyện. Thuận tiện, dỗ cậu đến núi Đạo Vương lấy Thiên vấn ra đây, lại dò xem bạn gái của Sở Minh Hiên là ai.

Sở Minh Hiên tức giận lâu như vậy, phát hiện Kim Đậu Đậu người ta căn bản như chẳng có chuyện gì, càng thêm buồn bực.

Buổi tối lúc tắm, Đậu Đậu theo thường lệ dùng tay vạch hai cái lên bụng. Cái này đã thành thói quen của cô rồi, suy cho cùng ai mang hai cái quái thai này cũng đều rất để ý đúng không? Nhưng khi cô đang khoa tay múa chân lên bụng đến vui vẻ, thì bàn tay đột nhiên dính vào bụng. Linh lực hôm qua không dễ dàng gì mới tu luyện được đã điên cuồng tràn vào bụng, bọn trứng rắn lảo đảo, lần lượt khóc lóc om sòm lăn lộn trong bụng cô. Đậu Đậu lập tức hoảng luôn, ôm bụng bắt đầu chửi.

“Rắn chết rắn thối, đừng để bà đây nhìn thấy anh nữa! Bà đây còn nhìn thấy anh, nhất định sẽ móc mắt anh làm mồi cho cá, cắt tai anh cho lợn ăn, cắt thằng nhỏ của anh cho chó ăn.”

Lăng Đầu Thanh đang giả làm cỏ dại phía dưới cửa sổ run rẩy, vội vàng chạy thục mạng trở về bẩm báo. Không được đâu, tâm địa của đứa con gái xấu xí này quá ác độc. Gã nhất định phải khuyên nhủ Đại vương thật tốt, ngàn vạn lần không thể cưới người phụ nữ ác độc như vậy về được!

Ngựa không ngừng vó bay qua nửa nước Cửu Châu, cuối cùng Lăng Đầu Thanh cũng đến gõ cửa Yêu Đô trước khi mặt trời mọc.

“Đợi đã, còn ta nữa!”

Lăng Đầu Thanh mới vừa chui vào khe thì cả cửa lớn trong nháy mắt đã tan biến. Tiểu yêu giữ cửa vừa định mắng, nhìn thấy Lăng Đầu Thanh lại nín nhịn, “Tiểu yêu bái kiến Thanh đại nhân.”

“Ừ.”

Một thân âu phục của Lăng Đầu Thanh chậm rãi đổi thành trường bào màu xanh, vừa đi vừa cầm dây buộc tóc cột tóc lên, “Đại vương đâu?”

“Đại vương ở núi Long Thủ, đã truyền lệnh xuống bất luận là yêu nghiệt phương nào cũng không được làm phiền.”

Tiểu yêu lấm la lấm lét, chắp tay cười nịnh hót với Lăng Đầu Thanh, “Không biết lần này Thanh đại nhân trở về Yêu Đô, có gì dặn dò tiểu nhân không?”

“Không có!” Lăng Đầu Thanh vừa nói vừa đẩy gọng kính trên sống mũi, “Ngươi là chuột yêu à?”

“Vâng, tiểu nhân là chuột yêu.”

“Trở về nói với Vua chuột, đừng có đến núi Long Thủ trộm cắp nữa. Nếu không xảy ra chuyện, Đại la thần tiên cũng không giúp được hắn đâu.”

Tộc rắn và tộc chuột vốn chính là hai tộc nước lửa không dung. Rắn ăn chuột nửa năm, chuột ăn rắn nửa năm. Tộc rắn đối đầu với tộc chuột, mặc dù tộc chuột rớt đài, nhưng chưa đến nỗi không còn sức đánh trả. Nhưng sau khi tu luyện thành yêu, tộc rắn không sợ giá rét nữa, càng không mất sức vào mùa đông. Cho nên tộc chuột muốn đối đầu với tộc rắn thì không khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.

Lời này của Lăng Đầu Thanh chính là cảnh cáo Vua chuột không ngừng làm chuyện mờ ám, đừng có khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Đại vương bọn họ. Đại vương bọn họ gần đây phạm sao thái tuế, ngủ với một đứa con gái xấu xí cũng thôi đi, lại còn bị đối phương chê nữa chứ. Lúc này Vua chuột còn xằng bậy, thì đúng là tự tìm cái chết.