Đậu Đậu lập tức đi qua hỏi, “Người này tên là gì thế? Chết thế nào?”
Trương Khải Bình ngẩn ra, sau đó nói, “Mục Quốc Đống, phần tử phạm tội, bởi vì cố ý giết người nên bị tuyên án tù chung thân. Hai ngày trước gã đột nhiên chết. Nhân viên pháp y không tra ra được bất cứ nguyên nhân gì cả. Tiểu Bạch cũng hỏi hồn lang thang quanh đó rồi, đều nói chưa từng nhìn thấy gã. Bây giờ đồn cảnh sát đang chuẩn bị liên lạc với người nhà của gã.”
Đậu Đậu cau mày, “Tôi nhìn thấy rồi, gã đi theo Mục Quốc Lương?”
“Mục Quốc Lương? Anh em song sinh của Mục Quốc Đống?”
“Đúng thế.”
Sau đó phòng 914 rơi vào im lặng, Trương Khải Bình hoàn hồn lại, nói, “Tiểu Bạch, nếu không em đi hỏi lại thử xem, Mục Quốc Đống chết, đi theo Mục Quốc Lương, không có lý nào những hồn ma khác lại chưa từng nhìn thấy gã được.”
Đậu Đậu xua tay, “Chuyện này không gấp, tôi mượn vợ anh nấu cơm cái đã.”
Trương Khải Bình, “... Bạn học Kim Đậu Đậu, tôi rất cảm ơn cô cung cấp tin tức này cho tôi, nhưng cô có thể... đừng ngăn cản tôi phá án được không hả?”
Đậu Đậu cũng ngơ ngác, “Này, cảnh sát Trương, tôi ngăn cản anh phá án lúc nào hả? Tôi là muốn giúp anh đó anh biết không? Tôi nói cho anh biết, oán khí trên người con ma kia rất nặng, tạm thời vợ anh không đối phó được đâu.”
Trương Khải Bình lập tức không nói lại được, “... Được rồi.”
Từ khi anh ta biết trên đời này có yêu có ma có quỷ, con đường phá án liền thay đổi triệt để. Bây giờ chỉ cần có người chết là anh ta lại cảm thấy có điều kỳ lạ .
Lần này cũng không ngoại lệ, theo lý mà nói, Mục Quốc Đống chết rồi, đồn cảnh sát liên lạc với người nhà của gã để người nhà của gã bồi thường cho người bị hại là chuyện đương nhiên, nhưng anh ta lại cảm thấy kỳ lạ.
Nhìn đi, bây giờ thật sự kỳ lạ rồi chứ?
Hai Tiểu Bạch liền bị Đậu Đậu mượn đi nấu cơm, cuối cùng hai người bê một phần đồ ăn đã nấu xong quay lại, chỉ thấy Trương Khải Bình đang sáng mắt lên nhìn bọn họ.
“Sao rồi sao rồi? Cô Kim có nói gì không?”
“Đậu Đậu nói tối nay cô ấy sẽ bói một quẻ, ngày mai bảo em đến trường học tìm Mục Quốc Lương, bây giờ... có thể ăn cơm rồi chứ?”
Trương Khải Bình nhận lấy đồ ăn hai Tiểu Bạch mang về, vội vội vàng vàng ăn xong định lên giường ngủ. Nhìn thấy hai Tiểu Bạch muốn nhưng còn ngại nhìn anh ta, mí mắt anh ta lập tức run run, “Hai…. hai người, không phải tối nay hai người lại… Không được! Ngày mai còn phải tra án nữa!”
Hai Tiểu Bạch ở dưới giường thì còn tốt, chỉ cần lên giường, sẽ không khống chế được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể.
Trương Khải Bình đỡ cái lưng già khóc không ra nước mắt, oán hận từ tận đáy lòng, “Cuộc sống này rốt cuộc đến lúc nào mới kết thúc đây?”
Còn như vậy nữa, anh ta sẽ chết mất!
Yêu Nghiệt ở phòng khách nghe thấy rõ ràng, khóe miệng giật giật lập tức cảm thấy Trương Khải Bình thân ở trong phúc mà không biết phúc. Lại còn chê hai Tiểu Bạch bám lấy? Hắn chỉ mong vợ cả ngày bám lấy mình biết không hả?
Đúng là người so với người tức chết người, so với Trương Khải Bình, hắn đúng là rau cải mà!
Không được, phải mau chóng nghĩ cách leo lên giường của vợ thôi!
Không, không phải mau chóng!
Tối nay leo luôn, bây giờ leo luôn!
Đậu Đậu không biết Yêu Nghiệt đang tính toán như vậy, sau khi dỗ hai đứa bé ngủ xong, cô cầm sinh nhật và tên của hai anh em nhà họ Mục ra tính toán. Mục Quốc Đống đúng là một tên sát nhân, mấy năm trước giết em dâu mình.
Đợi đã, em dâu?
Thù hận thế nào mà lại ra tay độc ác như vậy chứ?
Đậu Đậu không tin, lại tính lại một lần nữa. Sau khi xác nhận, cô lập tức rất đồng tình với thầy Mục. Có một người anh như vậy, kiếp trước thầy Mục nhất định là đã tạo nghiệt rồi.
Đậu Đậu sụt sịt một lúc, sau đó lại tính đến thầy Mục.
Không tính còn tốt, tính rồi bị doạ nhảy ngược lên___Thầy Mục chết rồi?