Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 510: Chúng ta đã kiếm được món hời lớn nhất rồi, lúc này không đi, còn đợi lúc nào nữa! (2)

Vân Tung lập tức nổi giận, “Bà nói ai liếm nước bọt hả? Bà nói ai liếm nước bọt hả? Cái bà già mắc dịch kia!”

Bạch Chỉ không chịu yếu thế, “Nói ông đấy thì làm sao nào? Tôi là bà già mắc dịch hả? Ông mới là lão già mắc dịch ấy!”

Một đám đệ tử, “…”

Vong Trần suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân cần phải nói cái gì đó.

Vì vậy hắn ho khan hai tiếng, nói “Khụ, sư phụ, chúng ta… rốt cuộc là có đào không?”

“Không được đào!”

“Đào!”

Hai người cùng đồng thanh nói, Vong Trần ngẩn ra, chậm rãi giơ tay lên lau nước miếng trên mặt, yếu ớt xoay người, lặng lẽ gọi các sư đệ đi.

Lời nói trong cơn giận dữ của sư phụ, trước nay không tính. Đợi ông ấy bình tĩnh lại rồi, chắc chắn lại trách hắn không nhắc nhở ông ấy. Cho nên vẫn là không nghe lời ông ấy, mau chóng đi nghỉ ngơi thôi, đợi đến vòng danh khí buổi tối thì tính. Hơn nữa, đồ trong hố này có hay không còn chưa biết nữa. Nếu như vì cái đồ chưa chắc đã có này mà ầm ĩ với núi Vân Đài, vậy đệ tử của núi Đạo Vương há chẳng phải là đều phải thành trai già FA à?

Lấy vợ phải lấy người tu đạo danh môn chính phái, đây là sư phụ tự quyết định đúng không? Người tu đạo danh môn chính phái, không phải là nói ba núi lớn à. Sao sư phụ không dứt khoát nói là nữ đệ tử của núi Vân Đài luôn đi? Danh môn chính phái có nữ đệ tử, trừ núi Vân Đài ra còn có nơi nào nữa? Vì vậy, một đám đệ tử nối đuôi nhau xuống núi, để lại Vân Tung đực mặt ra gào lớn, “Các ngươi rốt cuộc có phải là đệ tử ruột của ta không hả?”

Một đống quạ đen cạp cạp bay qua, Vân Tung khóc không ra nước mắt, “Cái đám đệ tử bất hiếu các ngươi, vi sư nhìn lầm các ngươi rồi!”

Sau đó chính là tiếng cười kỳ dị của sư thái Bạch Chỉ vang khắp núi rừng.

Rồi sau đó, hình như Vân Tung từ bỏ rồi, cũng đi xuống núi, vừa đi vừa cảm khái, “Vẫn là tiểu đồ đệ của ta tốt! Vừa nghe lời lại vừa hiếu thuận!”

Đậu Đậu ở lưng chừng núi nghe thấy rõ ràng, khóe miệng giật giật suýt nữa cũng quỳ luôn.

Người sư phụ này của cô, đúng là xứng với danh hiệu lão già mất nết mà. Trước kia lúc cô gọi là sư phụ già mất nết, đại sư huynh còn dạy dỗ cô mãi không cho cô gọi. Bây giờ, chính huynh ấy cũng nghĩ như vậy rồi đúng không?

Sư phụ già mất nết bình thường lúc dạy bọn họ đạo pháp thì giống như một đại tôn sư, lúc không dạy thì… chậc chậc chậc.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, tiếng cười kỳ dị của sư phụ và tiếng cười kỳ dị của sư thái Bạch Chỉ, nghe qua còn có tướng phu thê nữa. Còn nữa, sư phụ mới vừa nói núi Đạo Vương không cần, sư thái Bạch Chỉ liền lập tức tiếp lời nói núi Vân Đài cần. Sư thái Bạch Chỉ mới là tổ tông của kẻ gian ấy!

Trước kia cô… sao lại không phát hiện sư thái Bạch Chỉ còn có một mặt đáng yêu như vậy chứ?

Chẳng lẽ là sau khi có Yêu Nghiệt, cô đã có thêm một đôi mắt phát hiện cái đẹp sao?

Ừ, nhất định là như vậy!

Có điều nói đến kẻ gian, lần này cô cũng coi như hôi được của rồi. Không thể ở lại núi Mạch Thượng nữa, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện ra, vậy cô sẽ là mục tiêu công kích mất!

Cái gọi là người ta vô tội mang ngọc mắc tội, giấu hai thứ đồ mà đến bây giờ vẫn chưa gọi cô một câu chủ tử thì cô rất sợ hãi đó!

Ba môn phái tu đạo lớn kia ngược lại không sao, nhưng những tán tu kia thì có sao. Nhiều năm như vậy, mỗi lần núi Mạch Thượng mở cửa, lần nào chẳng xảy ra chuyện tán tu giết người cướp bảo bối chứ. Cô yếu như vậy, mặc dù có Yêu Nghiệt bảo vệ, nhưng vẫn kinh hoàng khiếp sợ!

Vì vậy Đậu Đậu không muốn ở lại đây hôi của nữa, kéo tay áo Yêu Nghiệt nhỏ giọng nói, “Lão Cửu Lão Cửu, chúng ta mau đi thôi.”

Yêu Nghiệt hiếm khi thấy bộ dạng kẻ gian của cô, khẽ cong môi, cố ý giả ngu, “Tại sao lại phải đi?”

Đậu Đậu làm ra vẻ anh đúng là đồ ngốc nhìn hắn, “Chúng ta đã kiếm được món hời lớn nhất rồi, lúc này không đi, còn đợi lúc nào nữa!”