Cô có thể có ngày hôm nay toàn bộ đều do hắn ban tặng. Nếu như không phải là hắn, thì cô vẫn là cái vị đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh Kim Đậu Đậu không cần nhìn sắc mặt của bất cứ kẻ nào, không phải là Kim Đậu Đậu khắp nơi bị khinh bỉ là con nhóc xấu này!
Hắn không ghét cô?
Đương nhiên là hắn không thể ghét bỏ cô rồi! Bởi vì... tất cả những cái này đều là do hắn ban tặng!
Chán ghét anh chán ghét anh chán ghét anh!
Uổng công cô còn ba lần bốn lượt cảm tiếc nuối vì để hắn lại cho mấy con rắn mẹ trong núi, bây giờ nhìn lại, không giết là cô đã nhân từ lắm rồi!
Đậu Đậu hung ác đập gối đầu một chút, lúc này mới phát hiện, không biết lúc nào, trên gối đầu đã ướt thành một mảnh. Cô lại khóc vì cái tên nam yêu đã hại chết cô còn chạy tới làm bộ làm tịch kia ư?
Thật không có tiền đồ!
Cũng không thích hắn, tại sao lại muốn vì khóc vì hắn chứ?
Đi thì đi, đi cho đỡ ngứa mắt!
Dù sao vốn cũng định đuổi hắn đi, bây giờ thì tốt rồi, bớt được một việc!
Sau này ai đi đường của người nấy, mọi người ai cũng không biết ai!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu ôm hai nhóc trứng hôn mỗi đứa một cái, sau đó nhắm mắt lại, ngủ!
Viên Viên không vui: Ba, ba không cần chúng con nữa sao?
Yêu Nghiệt có chút sững sờ: Ba không có, ba làm sao có thể không cần các con chứ? Bây giờ mẹ của các con đang giận ba, cho nên ba muốn đi ra ngoài ở vài ngày, đợi đến khi mẹ hết giận thì ba có thể về rồi.
Viên Viên tin là thật: Được! Thế thì Viên Viên sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, mau chóng phá vỏ!
Biển Biển: ... Ba thật ngốc! Cái chú hư kia không cho ba nói thì ba không nói luôn. Rõ ràng ba tốt với mẹ như vậy, chỉ cần ba nói thì nhất định mẹ sẽ tin lời của ba!
Yêu Nghiệt được con trai an ủi, tâm tình tốt hơn nhiều. Sau đó hắn lập tức giải thích với con trai, nói mẹ của chúng nó đang giận dữ, hắn có nói thì cô cũng sẽ không nghe. Hơn nữa, Lạc Lê... cũng không phải là người xấu.
Biển Biển ghét bỏ: Cái tên muốn ngủ với vợ của ba, đánh con của ba, mà ba vẫn còn nói giúp cho tên đó. Ba quá ngốc quá ngốc quá ngốc! Con muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba!
Viên Viên hoảng sợ: Cái gì? Cái chú hư đó muốn đánh bọn con á? Viên Viên không muốn đâu! Viên Viên muốn ba cơ!
Thấy Viên Viên muốn khóc, Yêu Nghiệt vội vàng ngăn lại: Đừng khóc, mẹ của con khó khăn lắm mới ngủ được. Con mà đánh thức mẹ dậy thì ba sẽ không trở về được nữa.
Lời này Yêu Nghiệt lập tức có hiệu quả nhanh chóng. Viên Viên vừa nghe thấy thế lập tức im tiếng: Thật vậy không? Chỉ cần con không khóc thì ba có thể về à?
Yêu Nghiệt chỉ có thể lừa chúng nó: Thật!
Biển Biển cười lạnh ha ha một tiếng, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Yêu Nghiệt cảnh cáo nó không được lắm miệng, có thời gian chọc Viên Viên khóc không bằng nghĩ xem làm sao để phá vỏ đi.
Biển Biển vừa nghe thì lập tức kiêu ngạo: Hừ! Nếu không phải là do ba ngu ngốc còn muốn bọn con tranh thủ thời gian cho ba, thì con có thể phá vỏ từ hôm trước rồi!
Yêu Nghiệt căng thẳng: Bây giờ con là người hay là rắn vậy?
Biển Biển kiêu ngạo nói: Cái này còn phải hỏi à?
Yêu Nghiệt yên tâm không ít: Ừ, vậy thì trưa mai các con phá vỏ đi.
Nếu đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà, vậy thì cũng là không cần để hai nhóc tranh thủ thời gian cho hắn nữa. Còn không bằng để cho bọn nó sớm phá vỏ, tranh thủ cho mình một chút thân tình. Vì vậy Yêu Nghiệt lập tức quyết định thời gian phá vỏ của hai đứa bé.
Đáng tiếc hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng hắn đang suy nghĩ vợ có thể trách hắn hận hắn và không bao giờ tha thứ cho hắn nữa hay không, nên dặn dò có chút vội vàng...
Đậu Đậu ngủ một giấc đến giữa trưa, hai con mắt sưng lên như quả đào. Cô đi đến nhà bếp luộc cho mình hai quả trứng gà, bóc vỏ, mỗi bên một quả, dùng để xoa mắt. Vì vậy lúc Yêu Nghiệt ẩn thân xuất hiện, nhìn thấy vợ đang mỗi tay ôm một quả trứng, ngửa đầu ngồi ở trên ghế sô pha dùng trứng gà để xoa mắt.
Biển Biển thấy hắn như thấy được tín hiệu, răng rắc một tiếng bắt đầu cố gắng phá vỏ.