Còn nữa, ngay cả trứng cũng sinh ra rồi, hắn không tin có cái này trong tay mà vợ còn có thể bay mất được. Đến lúc đó đừng nói là hắn, là hai nhóc trứng cũng sẽ không đồng ý...
Đậu Đậu không biết Yêu Nghiệt đã nhìn thấu cô rồi, còn đang suy nghĩ tỉ mỉ vấn đề mà Yêu Nghiệt vừa nói.
Lúc trứng phá vỏ là hình rắn?
Vấn đề này, làm cô nghe thấy mà rợn cả tóc gáy!
Phải biết rằng lúc cô ở thời kỳ thiếu nhi từng bị mãng xà toàn thân đầy mùi xác thối dọa cho sợ chết khiếp, tâm hồn nhỏ bé của cô đã bị tổn thương. Gần đây trứng lớn lên rất nhanh, cô cũng ngầm cho rằng lúc trứng phá vỏ thì là hình người.
Viên Viên đều đã lớn bằng quả dưa hấu, Biển Biển cũng lớn bằng một quả táo rồi, dựa theo tốc độ phát triển này, ấp ra hai cục cưng nhỏ bé dễ thương mới phù hợp với logic chứ. Nếu như ấp ra rắn____ Không được! Không dám nghĩ! Nếu như lúc trứng phá vỏ là rắn thì cô nhất định sẽ điên cho Yêu Nghiệt nhìn!
Thấy vợ sợ run cả người, Yêu Nghiệt thở dài, vội vàng vỗ lưng của cô an ủi, “Không sao đâu không sao đâu, anh chỉ nói vậy thôi, em đừng tưởng thật.”
Làm sao Đậu Đậu có thể không coi đó là thật được! Cô sợ nhất là rắn đó!
Đậu Đậu nắm lấy tay áo của Yêu Nghiệt, “Có cách gì để chắc chắn ấp ra chúng nó là người không hả?”
Yêu Nghiệt lắc đầu, “Không có.”
“Không có! Làm sao lại thế? Tôi là người, anh là yêu, con của tôi là hình người, con của anh cũng là hình người, hình người với hình người không phải sẽ là hình người sao? Làm sao sẽ ấp ra con rắn nhỏ chứ?”
Yêu Nghiệt bất đắc dĩ, “Nhưng anh là Xà yêu mà, em đã từng gặp đứa nhỏ mà rắn và người sinh ra chưa?”
Đậu Đậu suy nghĩ một chút, “Hình như chưa.”
“Cho nên chúng ta không phải là một chủng loại. Lúc trứng hình thành ở trong bụng của em, đã tiêu hao một phần lớn yêu lực để đánh vỡ sự cách ly giữa các giống, chúng nó ngầm thừa nhận mình là rắn, hơn nữa không nhất định có đầy đủ yêu lực để duy trì hình người.”
Yêu Nghiệt dừng một chút, tiếp tục nói, “Sau đó anh truyền yêu lực cho chúng nó một đoạn thời gian, nhưng cái này cũng không thể bảo đảm lúc chúng nó phá vỏ sẽ là hình người.”
“Được rồi,” Vẻ mặt Đậu Đậu tràn đầy đau khổ, “Cái gì mà cách ly chứ, có ý gì?”
Yêu Nghiệt, “Khụ... Đại khái là, tinh tử và trứng của các loài không giống nhau thì không thể kết hợp. Cho dù là kết hợp thì con cháu cũng có chỗ thiếu hụt. Ví dụ như con lừa và con ngựa sinh ra con la, con la sẽ không có năng lực sinh sôi nảy nở.”
“Anh… Ý của anh là trứng sẽ có chỗ thiếu hụt sao?”
“... Cái này ngược lại sẽ không.”
“Phù, làm tôi sợ muốn chết, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”
Đậu Đậu thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngay sau đó nắm chặt tay, “Nhất định sẽ là cục cưng nhỏ đáng yêu!”
“Đúng, nhất định là như vậy!”
Yêu Nghiệt thăm dò điểm mấu chốt của vợ một chút, lúc phát hiện cô vẫn không thể tiếp nhận hình rắn thì đồng tình nhìn hai nhóc trứng nhà mình.
Sau đó dùng ngôn ngữ yêu quái nói: Nghe không? Mẹ của các con không chấp nhận hình rắn của các con. Cho nên trước khi hóa thành hình người thì không cho phép được phá vỏ! Càng chậm phá vỏ càng tốt, đã nghe rõ ràng chưa?
Viên Viên kinh hãi: Á! Vì sao? Con còn muốn nhanh chóng phá xác để ăn thịt mà!
Biển Biển ghét bỏ: Cái gì vì sao, mẹ ghét bỏ ba, cho nên chúng ta bị liên lụy đó.
Yêu Nghiệt đỡ trán: Đừng nói nhảm! Chỉ có con hiểu thừa thôi!
Biển Biển ngạo kiều: Hừ, ba ngay cả vợ mình cũng không nhìn được, khinh bỉ ba!
Yêu Nghiệt: ... Còn nói hươu nói vượn nữa là ba sẽ để cho con làm em trai đó!
Yêu Nghiệt vừa thốt ra lời kia, Biển Biển quả nhiên không lên tiếng nữa.
Chỉ còn mỗi trứng Viên Viên lăn lộn, hận không thể lập tức phá vỏ vỗ tay hoan hô. Nhưng mà nó không biết ba của chúng nó không muốn để cho chúng nó phá vỏ, là vì sợ bị mẹ của chúng nó đuổi đi. Ba của chúng nó cần chúng nó để kéo dài thời gian, nghĩ xem làm sao để phát huy công lực chết cũng phải dây dưa...