Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 339: Chú tư, cháu hối hận rồi! (1)

Sở Minh Hiên đã bị đả kích đến chết lặng, lúc này lại khôi phục bản mặt quan tài, “Vì sao?”

“Cái gì mà vì sao hả? Không nói tới cậu chuyện không đủ tư cách để so sánh với sư thúc công, cho dù xét trong nhóm lốp xe dự bị mà trước đây bị cô ấy chướng mắt thì cậu nhiều lắm chỉ chiếm được vị trí trung đẳng mà thôi.”

Tên ngốc nói phóng đại, quả thực chưa từng cân nhắc tới sự thật. Sau đó cậu kéo cổ của Sở Minh Hiên đi bắt đầu huyên thuyên nói về nhóm lốp xe dự bị của Đậu Đậu. Nói từ vị Ái Tân Giác La nào đó, rồi nói đến tổng tài bá đạo, sau đó nghĩ đến cái gì lại nhìn Sở Minh Hiên, “Họ Sở, hình như gọi là Sở Liên Vân, tớ nghe thập nhất sư thúc nói, người đó không có quan hệ gì với nhà cậu đấy chứ?”

Sở Minh Hiên nhíu mày, “Chú hai của tớ, hiện tại đã di cư đến Canada.”

“À.” Tên ngốc gật đầu, sau khi phản ứng lại thì vẻ mặt trở nên mờ mịt, “Cái gì? Chú hai của cậu á?”

“Ừ.”

Một chữ “Ừ” này đầy ắp sự chua xót. Nếu như lời Tinh Trạch nói là sự thật, ngay cả chú hai mà cô ấy cũng cự tuyệt thì chuyện chướng mắt cậu ta đúng là rất bình thường.

Qua nhiều thế hệ gia chủ của Sở gia, đều sẽ chọn lựa con nối dòng từ trong các con ruột của gia chủ đời trước. Có người nói, năm đó người có hy vọng nhất chính là chú hai. Nhưng không biết tại sao chú ấy lại tự nguyện rút lui ra khỏi cuộc tranh giành vị trí gia chủ. Sau đó chú Tư đoạt được quyền thừa kế, lại nhường cho cha cậu ta là Sở Liên Phong.

Sở Liên Vân, văn võ song toàn như tên của chú ấy. Nếu như năm đó không tự nguyện buông tha thì bây giờ người quản lý Sở gia có lẽ cũng không phải là cha Sở Liên Phong của cậu. Trước đây cậu không hiểu vì sao rõ ràng chú Tư thắng, nhưng gia chủ lại sẽ là cha cậu. Bây giờ cậu đã hiểu rồi.

Chú Tư là người tu đạo, là người nắm quyền thật sự của Sở gia. Chú ấy không phải con trai của ông nội bà nội mà là tổ tông của Sở gia. Một vị tổ tông không biết đã sống bao nhiêu năm...

Có lẽ cậu nên đi về hỏi chú Tư, xem chú ấy còn có cách nào khác không. Khó khăn lắm mới xác định được trái tim của mình, cậu không thể cứ bỏ qua như vậy được. Cậu cũng không tin, chẳng lẽ núi Đạo Vương còn có thể cho phép cô ở cùng một chỗ với yêu quái hay sao? Không riêng gì núi Đạo Vương, nếu như cô cậu biết cô còn là vị thành niên đã ở cùng một chỗ với một người đàn ông thì nhất định cũng sẽ không cho phép!

“Được rồi, tớ chỉ đưa cậu đến chỗ này thôi, cậu nhanh chóng đi về học đi, tớ còn phải đi giải thích với sư thúc nữa. Thật là, sớm biết rằng cậu thay đổi thất thường bội tình bạc nghĩa thì đánh chết tớ cũng không đưa cậu tới đây đâu!”

Sau đó Tinh Trạch lắc đầu một cái, rồi đi vào thang máy. Nhìn thấy tên ngốc quay trở về thang máy, Sở Minh Hiên nhíu mày suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Sở Ngọc Bình.

Điện thoại rất nhanh thì được tiếp nối. Giọng nói uể oải của Sở Ngọc Bình vang lên, “Alo? Minh Hiên, tìm cô có chuyện gì sao?”

“Cô à, Đậu Đậu có bạn trai chưa?”

“Khụ... Cháu hỏi cái này làm cái gì?”

“Không có gì, là vì buổi trưa cháu đi đến chỗ ở của Tinh Trạch, trong lúc vô tình nhìn thấy Đậu Đậu ở cửa phòng 912 ở đối diện. Trong phòng hình như còn có ngài Cửu đã giúp cô ấy trong buổi đấu giá lần trước.”

Sở Ngọc Bình rất tức giận nhưng cũng không tiện thể hiện ra ở trước mặt Minh Hiên. Bà biết Minh Hiên vẫn luôn có rất nhiều thành kiến đối với Đậu Đậu, nếu như bà nói sai cái gì, Minh Hiên lại tiếp tục hiểu lầm Đậu Đậu không phải là cô gái đứng đắn thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, Sở Ngọc Bình ôn hòa cười, “À, cô gặp rồi. Thấy cậu ấy cũng không tệ nên đồng ý cho cậu ấy theo đuổi Đậu Đậu. Sao thế, có vấn đề gì không?”

Bàn tay Sở Minh Hiên không tự chủ dùng sức nắm chặt điện thoại di động, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, “Cô à, cô đồng ý cho bọn họ ở chung sao?”

Sở Ngọc Bình hơi sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng phủ nhận, “Không có, Đậu Đậu sẽ có chừng mực. Hơn nữa bây giờ là buổi trưa, cậu ta đi đến chỗ của Đậu Đậu cũng không có gì đáng trách cả.”

Sở Minh Hiên suýt nữa buột miệng nói ra anh ta là yêu quái, nhưng đè sự kích động xuống tiếp tục nói, “Cô à, cô thực sự yên tâm cho bọn họ ở chung sao?”