Vẻ mặt của tên ngốc tràn đầy mờ mịt, “Thiểu… thiểu năng? Sư thúc, nó nó nó… nó đang nói con sao?”
Đậu Đậu nghẹn cười, “Khụ, hình như đúng là vậy.”
Sau đó Viên Viên như được cổ vũ, liên tiếp hô to mấy câu thiểu năng. Bé không biết thiểu năng là ý gì, còn tưởng rằng thiểu năng là tên của tên ngốc. Hơn nữa nó nhớ lúc trước cái anh trai thiểu năng này còn từng cho nó và em trai hai cái thẻ có thể mua được rất nhiều đồ ăn ngon. Nói chung, anh trai thiểu năng là người tốt...
Tên ngốc lại bị kêu vài câu thiểu năng, khóe miệng giật một cái quyết định người lớn không chấp nhặt trẻ con. Dù sao ngày còn dài, sau này có rất nhiều thời gian xúi giục hai quả trứng nhà sư thúc sửa miệng gọi chú. Bây giờ, khụ, vẫn nên nhanh chóng đi đi. Nếu thật sự chọc đến sư thúc công động một chút là muốn hủy diệt toàn thế giới này, thì cậu có tương lai hay không cũng khó mà nói được. Cho nên vì cái mạng nhỏ mà suy nghĩ, cậu vẫn không nên quấy rầy vợ chồng nhà người ta bồi dưỡng tình cảm.
Ừ, chính là như vậy.
Cho nên tên ngốc cười hì hì nói sang chuyện khác, “Hai người ăn cơm đi, con trở về làm bài tập đây.”
Đậu Đậu vừa nghe thấy thế thì lập tức không vui, “Còn nói không phải là nhồi nhét kiến thức vào đầu! Bây giờ còn không ăn cơm!”
Trong lòng tên ngốc rất mệt mỏi, không phải là cậu không ăn hay là không muốn ăn, mà là cậu muốn ăn nhưng không dám ăn đó!
“Không thi nổi vào đại học Đế Đô cũng không sao, ăn cơm trước đã. Dùng một câu mà Vô Ưu sư thúc con nói là trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu buông tha! Làm người ấy mà, cần gì phải tự mình làm khó mình chứ?”
Khóe miệng tên ngốc giật một cái, “Vô Ưu sư thúc là Vô Ưu sư thúc, con là con. Hơn nữa, người ấy đã là đạo sĩ bắt yêu Xích Anh, lời của thúc ấy đơn thuần chỉ là mượn lý do thôi.”
Đậu Đậu nghĩ cũng phải, Vô Ưu sư huynh lúc tu thành đạo sĩ bắt yêu Xích Anh mới bắt đầu sa ngã, trước khi tu thành cũng đã từng là một boy chịu khó ngày ngày đều tu luyện chăm chỉ hướng về phía trước. Hơn nữa, nếu như cô nhớ không lầm thì chuyện để tên ngốc thi lên đại học Đế Đô là do cô đề nghị mà?
Trời ạ, rốt cuộc là sợi dây thần kinh nào của cô sai lệch mà lại phản bác lời của mình thế chứ?
Này này này, chẳng lẽ lại vô thức bị ngốc rồi?
Nghĩ đến cái khả năng vô cùng có thể xảy ra kia, Đậu Đậu vội vàng phất tay, “Vậy được, cậu đi nhanh lên đi. Học tập cho thật tốt, nếu không tôi sẽ để Yêu Nghiệt đuổi Lăng Đầu Thanh đi.”
Tên ngốc, “Khụ, vâng ạ.”
Sau khi Lăng Đầu Thanh mang tên ngốc đi, cuối cùng một nhà bốn miệng ăn cũng có thể yên ổn ăn xong một bữa cơm tối. Tất nhiên, hai đứa nhóc còn chưa có phá vỏ thì chỉ có thể ngửi và nhìn. Viên Viên tham ăn lộc cộc lăn qua lăn lại, rốt cuộc Biển Biển không nhìn được nữa. Làm anh trai ra trước, nhóc cảm thấy mình có nghĩa vụ cứu vớt một chút chỉ số thông minh của em gái. Vì vậy nhóc dùng thân thể dẹt dài ngăn cản quả trứng tròn đang lăn lông lốc kia lại, vô cùng nghiêm túc hỏi cô bé: Em có biết thiểu năng là ý gì không?
Viên Viên gật đầu: Biết, là tên!
Biển Biển: ... Đó không phải là tên!
Viên Viên: Ồ? Thế đó là cái gì?
Biển Biển vừa muốn nói đó là mắng người khác thì Yêu Nghiệt lập tức khụ một tiếng, sau đó nói một câu cực kỳ không đầu không đuôi.
“Vợ à, anh thấy quả trứng này lớn hơn so với quả trứng kia, chúng ta không cần chờ chúng nó phá vỏ mà xác định lớn nhỏ luôn được không?”
Từ lúc Đậu Đậu nhắc tới Vô Ưu sư huynh thì chỉ số thông minh lại login, nghe thấy Yêu Nghiệt nói như vậy thì có chút khó hiểu, “Vì sao?”
Yêu Nghiệt nhếch môi, “Em xem lúc em đẻ trứng cũng không có cảm giác gì, nhất định là quả trứng lớn hơn một chút này ra trước.”
Viên Viên vừa nghe lập tức phụ họa: Đúng đúng, Biển Biển là em trai!
Biển Biển thiếu chút nữa bùng nổ: Ba cố ý! Con muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba!
Yêu Nghiệt không để ý tới nó, tiếp tục tẩy não cho vợ, “Em nghĩ xem, Viên Viên lớn hơn so với Biển Biển, nhìn qua là biết đầy đủ dinh dưỡng rồi, cho dù muốn phá xác, cũng nhất định…”