Tay Đậu Đậu run lên một cái, lập tức ném chiếc đũa vừa mới cầm lên trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào quả trứng thật lâu, cẩn thận chọc chọc vào vỏ trứng.
“Là con đang nói chuyện à?”
Viên Viên bị cô đâm cho lăn vài vòng, chóng mặt dừng lại, “Mẹ ơi, muốn bú sữa!”
Đậu Đậu, “...”
“Mẹ ơi?”
Đậu Đậu cúi đầu nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình, khá thành khẩn thương lượng với trứng, “Ngày mai đi mua sữa bột được không?”
Sữa bột á?
Viên Viên vừa nghe thấy thế lập tức bật khóc. Cho dù Đậu Đậu có hỏi thế nào thì vẫn là cái câu đòi bú sữa mẹ kia. Xin thứ lỗi, bé chỉ mới học xong cách gọi ba mẹ ăn cơm đi ngủ bú sữa, cho dù nghe hiểu tiếng người thì cũng không thể bày tỏ ra nguyện vọng không muốn uống sữa bột của bản thân được.
Đậu Đậu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong niềm vui và khiếp sợ khi biết trứng có thể nói tiếng người thì trứng nhà mình đã gào khóc lên rồi. Cô vội vàng nâng quả trứng tròn trịa kia lên, cẩn thận dỗ, “Đừng khóc đứng khóc, ngày mai mẹ sẽ đi mua.”
Nhưng mà mua sữa bột gì gì đó, mua về xong thì làm sao để cho trứng uống được đây?
Thấy vợ nhà mình buồn rầu, Yêu Nghiệt bất đắc dĩ tháo cái tạp dề in hình con gấu xuống, “Em đừng để ý tới nó, trước khi trẻ con Xà tộc phá vỏ thì không cần ăn uống gì cả.”
“Nhưng vừa nãy con gái còn nói muốn uống sữa mà, đúng rồi, ban nãy con gái nói chuyện anh có nghe thấy không? Thật sự nói chuyện đó! Ha ha ha, con còn gọi tôi là mẹ đó!”
Yêu Nghiệt, “...”
Chuyện này hắn đã sớm biết được không? Trứng nói được tiếng người chính là do hắn dạy đó! Sao vợ lại ngốc đến đáng yêu như vậy được chứ?
Đáp án đương nhiên là: Tốt! Vô cùng tốt! Triệu chứng yêu con trong giai đoạn ấp trứng! Để cho cái triệu chứng này mãnh liệt hơn một chút đi!
Vì vậy dưới ánh mắt long lanh của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt xoa xoa tóc cô, cúi đầu hôn bẹp một phát lên trên ót của cô, “Thật à?”
Đậu Đậu hồn nhiên chưa phát hiện ra ánh mắt như cười như không của Yêu Nghiệt có gì đó sai sai, gật đầu chọt Viên Viên, “Ngoan, lại kêu một tiếng đi.”
Viên Viên rất nể tình, giọng nói còn mang vị sữa khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, “Mẹ ơi!”
Đậu Đậu nghe xong rất thoải mải, vẻ mặt đắc ý nhìn Yêu Nghiệt, “Anh thấy tôi nói đúng chưa?”
Yêu nghiệt nén cười, “Ừ, thật là lợi hại.”
“Tất nhiên rồi, cũng không nhìn một chút ai đẻ - Khụ, cũng không nhìn một chút là ai sinh!”
Sau đó rất cẩn thận đặt Viên Viên ở trong lòng bàn tay, chạy đi ra ngoài gõ cửa phòng 916.
Biển Biển: ... Mẹ đi ra kia làm gì?
Yêu Nghiệt: Có lẽ là đi khoe khoang một chút đó mà.
Biển Biển: ... May mà vừa nãy con không kêu lên.
Sau đó Yêu Nghiệt lập tức ôm Biển Biển đi ra, kim đồng hồ trên tường chỉ đến sáu rưỡi chiều, chắc là Diệp Tinh Trạch đang ở nhà. Nếu không hắn thật sự là không biết nên làm như thế nào để cứu vớt chỉ số thông minh của vợ - vội vàng cầm Viên Viên đi ra ngoài để khoe, cũng không nghĩ xem tiểu sư điệt có ở nhà hay không?
Cũng may Diệp Tinh Trạch có ở phòng 916, cậu ta vẫn chưa ăn cơm tối, đang bị Lăng Đầu Thanh nghiêm túc bắt làm đề số học. Vừa nghe thấy có người gõ cửa thì liền lập tức đứng lên, “Có người tìm, tôi đi mở cửa!” Sau đó cười hì hì, bỏ bút trong tay xuống chạy như bay đi ra mở cửa.
Lăng Đầu Thanh nhìn cuốn sách bị vẽ tùm lum tùm la kia, lắc đầu, thầm nghĩ, nếu tên này có thể thi đậu đại học Đế Đô thì đúng là gặp quỷ rồi.
Tên ngốc vừa mới mở cửa ra thì thấy một quả trứng màu trắng tròn trịa được giơ lên cách mắt cậu ta không đến một cm. Theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt cậu ta biến thành mắt lác.
Nếu là hồi trước thì Đậu Đậu đã sớm bắt đầu cười nhạo không thương tiếc rồi. Nhưng bây giờ cô đang vội vàng cho tiểu sư điệt nhìn trứng nhà cô, căn bản không quan tâm thằng nhóc này làm sao.
Tên ngốc lui về phía sau một bước, “Sư thúc, đây là...”
“Viên Viên?”
Viên Viên rất nể tình, quay về phía Diệp ngốc giọng nói to rõ, “Mẹ ơi!”