Thật ra Đậu Đậu đều là nói bậy, cô căn bản cũng không tin Sở Minh Hiên có thể vì cô mà chia tay với Lạc Thi Nhã. Nhưng mà đối phó với chó cái còn nói đạo lý cái gì chứ?
Đây chính là cuộc sống như một bộ phim tất cả đều dựa vào diễn xuất, chỉ cần cô có thể đâm trúng điểm thoải mái điểm khóc điểm cười của quần chúng đang ăn dưa hóng hớt kia thì làm gì còn ai quan tâm kịch bản của cô có phải là sự thật hay chỉ là hư cấu chứ!
Cho nên Đậu Đậu lập tức có thể kéo kịch bản đi về hướng máu chó hơn. Không phải muốn chơi trò chị em tình thâm với bà đây sao? Bà đây chơi với cô!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu lại vỗ mạnh lên lưng Lạc Thi Nhã một cái, sau đó kéo tay cô ta cầm thật chặt, vẻ mặt cùng chung mối thù.
“Có phải anh ta bắt nạt chị không? Em đi tìm anh ta tính sổ! Đồ đê tiện! Ngủ với chị rồi mà còn không thừa nhận! Lại còn dám lấy em ra làm bia đỡ đạn chia rẽ tình cảm của chúng ta? Xem em trừng phạt anh ta như thế nào!”
Của chị là chị em tình thâm, của tôi cũng là chị em tình thâm nhá! Hai ta đã làm người tốt rồi, nên Sở Minh Hiên chỉ có thể làm người xấu thôi.
Ánh mắt Đậu Đậu nhìn Lạc Thi Nhã chính là ý tứ này, Lạc Thi Nhã không khỏi run lên, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã chọc vào người không nên chọc mất rồi.
Cô cho rằng Kim Đậu Đậu chỉ là một con nhóc xấu xí cấp thấp. Bàn về tâm cơ bàn về thủ đoạn, nhất định không chơi được với cô. Chỉ cần làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó cho dù như thế nào đi chăng nữa thì dư luận cũng sẽ đứng về phía cô.
Nhưng Kim Đậu Đậu nói vài ba câu đã rửa sạch cho mình, lại còn bêu xấu Minh Hiên là một tên đàn ông xấu xa, ngủ với cô nhưng không chịu trách nhiệm? Nếu như làm lớn chuyện này để cho Minh Hiên biết, thì anh ấy nhất định sẽ không cho là Kim Đậu Đậu cố ý làm như thế. Dù sao lúc trước cô muốn cứu Minh Hiên, Kim Đậu Đậu cũng không có ở hiện trường. Minh Hiên sẽ chỉ cho rằng cô không từ thủ đoạn để ở cùng với anh ấy, lại còn không tiếc lời bịa đặt tin đồn hai người bọn họ đã ngủ với nhau rồi! Đến lúc đó chuyện này truyền ra, cô làm sao có thể làm nữ thần Lạc Lạc lạnh lùng thuần khiết được nữa? Không bị mọi người cho là con đàn bà ngu xuẩn chỉ biết bò lên giường đàn ông đã tốt lắm rồi!
Tâm tư của Kim Đậu Đậu thật là độc ác!
Cô sai rồi, là cô khinh địch. Kim Đậu Đậu đâu phải là một con nhóc xấu xí mặc cho người ta định đoạt được chứ? Phần tâm cơ này của cô ta, một nữ thần ôn nhu như cô làm sao đấu lại được!
Cánh tay của Lạc Thi Nhã bị Đậu Đậu ngấm ngầm nắm chặt mà đỏ cả lên, đau đến chảy nước mắt.
“Không! Không phải như thế. Đậu Đậu, em buông tay ra trước đã.”
Nhưng mà làm sao Đậu Đậu có thể buông tay được, không chỉ không buông ra, ngược lại càng nói to hơn, “Chị đừng sợ! Anh ta đối xử với chị như vậy, em nhất định sẽ làm cho anh ta chịu trách nhiệm với chị!”
Sau đó kéo cô ta đi một mạch, cho đến khi đứng ở trước cửa lớp 10/5 mới dừng miệng lại.
Vị trí này vô cùng tốt, ở ngay chính giữa tầng học của bộ phận cấp ba, người thường nói chuyện ở chỗ này đều có thể quấy nhiễu một vài lớp học, chứ đừng nói là một người tu đạo như cô.
Lạc Thi Nhã, không phải cô muốn đứng ở trong trung tâm đạo đức để kêu gọi tình yêu sao?
Bà đây giúp cô!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu hắng giọng một cái. Mở miệng ra một cái, giọng nói to rõ. Cái này không thua người đàn bà chanh chua chửi đổng chút nào!
“Tất cả mọi người ra đây đánh giá phân xử đi! Chị Lạc Lạc của tôi là hoa hậu giảng đường của Thánh Phong, thích Sở Minh Hiên nhiều năm như vậy, vốn tưởng là đã tìm được người chồng tương lai rồi, không ngờ anh ta lại lừa người lừa tâm lại còn lừa thân, đã ngủ với chị Lạc Lạc của tôi rồi còn đòi chia tay! Có người như vậy sao?”
Lạc Thi Nhã đã sợ ngây người, “Không, không phải như thế. Mọi người đừng nghe Đậu Đậu, chúng tôi không… “
“Chị có!”
Đậu Đậu cắt đứt câu nói của Lạc Thi Nhã, vẻ mặt vô cùng đau đớn kia quả thật nên cho điểm mười. Cô nhìn Lạc Thi Nhã, vẻ mặt đồng cảm và đau lòng, “Hôm nay em phải đòi lại công bằng cho chị!”
Sau đó buông tay Lạc Thi Nhã ra rồi chụm hai tay thành hình cái loa, giọng nói vô cùng đinh tai nhức óc, “Sở Minh Hiên, cái đồ xấu xa nhà anh! Anh ngủ với chị Lạc Lạc của tôi rồi còn không chịu trách nhiệm! Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!”