Diệp Tinh Trạch đọc manga một lúc, buồn chán bắt đầu lục cặp sách. Chỉ cần rảnh là cậu sẽ lấy đôi cầu lung linh ra chơi. Anh trai không chỉ nói cậu một lần, hành vi chơi quả cầu như hạt đào này chỉ có người lớn tuổi mới làm. Nhưng cậu cũng mặc kệ, chỉ hừ một tiếng, càng thêm tin anh cậu chưa trải sự đời mà thôi.
Không nói nhiều, lúc này thiếu niên lớp 10 đọc manga một lúc đã nhớ cầu lung linh của cậu rồi. Lục một lúc không thấy đâu. Dứt khoát xách cặp rào rào đổ hết đồ bên trong ra.
Giáo viên đang dạy co giật khoé môi, sau đó tương đối bình tĩnh ho khan, tiếp tục dạy học. Rõ ràng giáo viên đã quen rồi. Nhưng mọi người đều không nhìn lên bảng, bọn họ chỉ nhìn hai xấp tiền rơi trên mặt bàn, lăn theo mặt bàn, cuối cùng rơi xuống đất.
Thấy cậu lại quấy nhiễu trật tự trong lớp, Sở Minh Hiên thấp giọng cảnh cáo, “Tinh Trạch, đừng càn quấy.”
“Cầu của mình đâu? Quả cầu lung linh tám mặt của mình đâu?”
Lật loạn tất cả mọi thứ lên, Diệp Tinh Trạch phát hiện không chỉ là cầu lung linh tám mặt, đến bổ linh đan trước kia cậu mang về từ núi Đạo Vương cũng không thấy đâu nữa!
“Ai làm hả?”
Diệp Tinh Trạch đập bàn, “Tên khốn kiếp nào động vào cặp sách của tôi hả?”
Quần chúng đang vây xem rối rít làm bộ nghe không hiểu, vội vàng đi làm chuyện của mình.
À, không, bọn họ thật sự nghe không hiểu.
Nhưng bọn họ không hiểu không sao, Sở Minh Hiên thì hiểu, đến bây giờ cậu vẫn không quên bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng lục cặp sách của Kim Đậu Đậu.
“Tớ biết,” Sở Minh Hiên đứng lên, “Ra ngoài nói, đừng làm phiền mọi người học.”
Diệp Tinh Trạch đè lửa giận trong lòng xuống, không thèm nhìn đồ văng trên đất đi theo Sở Minh Hiên ra ngoài.
“Không hổ là hai hotboy của Thánh Phong chúng ta, đẹp trai quá!” Một nữ sinh si mê mở miệng.
Nam sinh bên cạnh cô ấy nghe thấy, ngay tức khắc có chút không tán thành, “Đẹp trai? Tớ thấy là ngốc ấy, một chút ý thức bảo vệ tài sản cũng không có.”
“Cậu hiểu cái gì chứ? Người ta là coi tiền như rác thôi.”
“Coi tiền như rác? Vậy há chẳng phải nhà cậu ta thành hố phân rồi à?”
“Chậc, cậu ghen tỵ chứ gì! Ghen tỵ người giàu cậu hiểu không? Làm sao có thể vì nhà người ta giàu có mà không muốn gặp người ta chứ? Cậu đây là ghen tỵ trần trụi!”
“Tớ ghen tỵ? Đúng, tớ sắp ghen tỵ đến chết rồi...” Nam sinh đành chịu.
Thật ra Diệp nhị thiếu đâu phải là không có ý thức bảo vệ tài sản chứ! Chỉ có điều dùng cách nói của cậu mà nói, một đám phàm phu tục tử làm sao hiểu được sự cao quý của cậu? Bây giờ cậu đã bị mất thứ quý giá nhất trong cặp, tiền bạc ngoài thân có gì đáng quan tâm!
Ừ, không sai, đây chính là nội tâm của nhị thiếu.
Đi theo Sở Minh Hiên đến sân thượng yên tĩnh, Diệp Tinh Trạch không đợi nổi, “Minh Hiên, chuyện gì thế? Tại sao lại có người động vào cặp của tớ chứ? Không phải tớ bảo cậu trông giúp rồi sao.”
Sở Minh Hiên ném cho Diệp Tinh Trạch ánh mắt khó hiểu, có chút nghi ngờ mở miệng, “Tiền mặt, manga, còn có thẻ cơm đã được cậu nạp đầy không phải vẫn còn nguyên à?”
“Mẹ kiếp, tớ không nói cái đó, nếu như trong cặp chỉ có mấy thứ đó, tớ còn bảo cậu trông hộ làm gì chứ!”
Lần này Sở Minh Hiên càng nghi ngờ hơn, “Vậy là cái gì?”
“Quả cầu lung linh tám mặt bằng lưu tinh của tớ, còn có hai bình bổ linh đan nữa! Bao nhiêu tiền cũng không thể mua nổi đâu! Á!”
“... Lưu tinh? Sao tớ lại chưa từng nghe thấy loại đá quý này nhỉ?”
“Đó không phải là đá quý bình thường, đó là quả cầu lung linh tám mặt tớ dùng để đoán mệnh!”