Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 253: Đã được định trước là sẽ thuận lợi sao? (1)

Cho nên ở trước gương mặt đáng thương của Lạc Thi Nhã, cậu không hề chần chừ đổ toàn bộ số thịt trong đĩa vào sọt rác, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh, “Không biết nướng thì ngồi chờ ăn thôi.”

Nước mắt Lạc Thi Nhã đã đong đầy trong viền mắt. Anh ấy là đại thiếu gia nhà giàu. Lẽ nào cô không phải thiên kim tiểu thư hay sao? Cô vì anh mới mặc long trọng như vậy, còn hạ mình đi vào chỗ đầy dầu mỡ đích thân nướng thịt cho anh ăn. Kết quả anh ấy lại chỉ thử một miếng, rồi ném tất cả vào sọt rác. Cô dâng cả trái tim để đổi lại sự giày xéo tàn nhẫn như vậy của anh hay sao?

Sở phu nhân thở dài, không hài lòng với cách làm của con trai. Thế nhưng từ nhỏ đến giờ con trai đều không nghe ai khuyên cả, bà chỉ có thể an ủi Lạc Thi Nhã mà thôi. Cho nên bà vừa rót một cốc nước ngọt đặt vào tay Lạc Thi Nhã vừa an ủi, “Không sao, tâm ý của con dì hiểu hết. Cứ ngồi đây, dì nướng cho con ăn. Minh Hiên kén ăn, đừng có để ý đến nó! Nhìn tay này, bị bỏng đỏ hết rồi, đói lắm rồi đúng không? Ngồi đây ăn một chút, tay nghề của dì rất lợi hại đó.”

Sở Minh Hiên liếc nhìn bàn tay đang đỏ lên vì bỏng của Lạc Thi Nhã một cái, nhìn thấy móng tay chạm trổ đầy dầu mỡ của cô ra, bỗng cảm thấy buồn nôn. Thế nhưng đầu ngón tay cô ta quả thực có vết bỏng, nên cậu cũng không nói gì nữa. Vì thế chỉ đẩy đồ ăn trước mặt gần về phía cô ta một chút, “Em hoàn toàn không cần làm những việc này, chỉ cần nho nhã là được.”

Thực ra ý của Sở Minh Hiên là, em không biết làm những việc này thì làm sở trường của em là được. Nhưng khi đến tai của Lạc Thi Nhã lại biến thành, em ngoài nho nhã ra, những việc khác đều không bì nổi Kim Đậu Đậu.

Cô ta nắm chặt tay lại, nghiến răng, nước mắt lại ậc lên từ viền mắt. Mãi lâu sau, mới nhỏ giọng nói, “Em sẽ học. Vì anh, em sẽ làm bất cứ việc gì.”

Sở Minh Hiên, “… Tùy em.”

Sau đó Lạc Thi Nhã lại đứng dậy, đi đến trước mặt Đậu Đậu, dịu dàng cười, rất tự nhiên kéo lấy tay Đậu Đậu, “Đậu Đậu, em dạy chị nấu cơm được không? Chị… chị muốn học để sau này nấu cho Minh Hiên ăn.”

Đậu Đậu vẻ mặt đần thối, “…”

“Đậu Đậu, em dạy chị nhé. Thịt chị nướng thực sự quá khó ăn.”

Đậu Đậu, “… Thực ra em cũng không biết nấu cơm.”

Trong lòng Lạc Thi Nhã nghĩ, đồ gái điếm, cô nói cô không biết nấu, lừa ai chứ! Chẳng qua là không muốn dạy tôi, không muốn anh Minh Hiên ăn cơm tôi nấu!

Nhưng cô ta không dễ dàng chùn bước như thế, hôm nay cô ta nhất định phải để Minh Hiên ăn thịt cô ta nướng. Nghĩ đến đây, Lạc Thi Nhã kiên trì, “Ôi chao, em đừng khiêm tốn nữa, em không biết nấu ăn sao có thể nướng thịt được chứ?”

Đậu Đậu, “…”

Cô có thể nói đó là vì trước đây ở núi Đạo Vương lén lút đi săn không? Tuy núi Đạo Vương không phải phái thanh tu theo chủ nghĩa ăn chay, nhưng lại cách nội thành khá xa, bình thường cũng rất hiếm thấy món mặn. Mỗi lần cô lên cơn thèm thịt sẽ đi ra sau núi bắt một con gà rừng nướng lên ăn. Lý do không chịu mang về cho nhà bếp nấu… còn không phải là vì thập nhất sư huynh hay ăn lười làm đó sao. Thường xuyên lừa bịp tiền mua trang bị trong game của cô cũng thôi đi, lại còn sinh ra một cái mũi thính, cứ ngửi thấy mùi là chạy đến cướp của cô. Sau mấy lần bị cướp, cô bắt được con gì đều không dám mang về núi Đạo Vương ăn nữa, chỉ đành ngồi lại chân núi nhóm lửa, tùy tiện nướng để ăn cho no cái bụng. Lâu dần, những món khác cô đều không biết làm, nhưng nhóm lửa nướng thịt lại rất thuần thục.

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu ho một tiếng, “Chuyện đó… chị Lạc Lạc, em thật sự chỉ biết mỗi nướng thịt.”

“Vậy em dạy chị nướng thịt đi, những món khác hôm khác chị sẽ mời đầu bếp về dạy chị.”

Tình cảm khó chối, Đậu Đậu bất đắc dĩ đứng dậy từ bên cạnh bàn…