Phần đầu đấu giá châu báu đá quý, những người tham gia đấu giá về cơ bản là tầng lớp thứ nhất, rất nhiều thương nhân và quan chức. Phần giữa đấu giá đồ cổ, tầng lớp thứ hai lúc này mới lục đục bắt đầu dùng đến nguồn lực của mình.
Những nhân vật ở tầng lớp thứ hai này đều là những người có tiếng tăm ở Đế Đô, trong chốc lát đã bắt đầu dùng hết nguồn lực của mình, vậy thì về cơ bản tầng lớp thứ nhất đã không còn việc gì nữa.
Họ còn có thể có việc gì nữa? Ở trước mặt những người quyền lực giàu có như vậy, bọn họ chống đỡ sao nổi, cũng chỉ là con tôm con tép. Chưa nói đến việc đấu giá không qua người ta, lại chỉ toàn đắc tội với người ta mà thôi.
Cho nên sau khi Diệp Tinh Thần hô hai lần giá, cây Tùng Trường Thọ phỉ thúy đã thuộc về tay Diệp gia rồi. Tầng lớp thứ hai đều là những người quen, không ai tranh giành với anh ta. Tầng lớp thứ nhất đều sợ anh ta, không ai dám tranh giành với anh ta.
Cục diện này cũng thật là...
Giá khởi điểm là mười tỉ, anh ta lại chỉ ra giá cao hơn giá khởi điểm hai mươi triệu đã mua được bồn Tùng Trường Thọ phỉ thúy mà nghe nói trong thời kì Thanh Mạt một thái hậu nào đó đã từng có. Chậc, không biết người ủy quyền đấu giá cho Tụ Bảo Bồn sau khi biết việc này có khóc ngất trong nhà vệ sinh không.
Phần giữa trôi qua lại nghỉ giải lao hai mươi phút, Đậu Đậu lật xem danh sách đấu giá một lần nữa. Trong số những linh thảo linh dược đấu giá lần này có mười loại là tốt nhất.
Đương nhiên rồi, lông cừu dài thế nào thì vẫn mọc trên người cừu mà, việc Đậu Đậu không hề biết chính là mười loại tốt nhất này đều là cái tên bệnh xà tinh trong nhà mang đến.
Trong mười loại, có sáu loại bắt buộc phải mua đó là hoa Chu Yên, cỏ Trúc Can, hoa nhài tuyết, lan Bạch Ngọc, hoa đèn lồng và còn cả quả Thạch Lựu. Trong đó hoa Chu Yên có thể làm đẹp chống lão hóa, cỏ Trúc Can có thể bài độc giảm cân, hoa nhài Tuyết có thể điều hòa mất cân bằng nội tiết, lan Bạch Ngọc thì có thể làm mờ vết thâm sẹo. Còn về hoa Đèn Lồng và quả Thạch Lựu. Một loại dùng để tăng kích thước vòng một, một loại dùng để trị bệnh vô sinh. Hai loại này quý hơn những thứ còn lại rất nhiều, còn lâu mới để cho người mua dùng. Đồ tốt, tất nhiên phải để mình và người của mình dùng.
Bộ ngực bằng phẳng của cô còn không được bồi bổ tốt, đợi đến lúc thời kì phát dục qua mất vậy thì đi đứt rồi! Lại còn nữ hán tử Hà Chính Trực, cô nhóc này cô cũng rất quý mến, lúc cần thiết phải giúp cô ấy một tay.
Điều quan trọng chính là Sở Ngọc Bình, đã sắp sang tuổi 40 rồi, là sản phụ lớn tuổi biết hay không! Quả Thạch Lựu bắt buộc cần!
Còn về bốn thứ còn lại: Linh Chi, Nhân Sâm, Thái Tuế, Hà Thủ Ô, trong mắt những người phàm là những loại dược liệu tốt hiếm thấy, nhưng trong mắt những người tu đạo, chính là những cực phẩm linh dược có thể luyện đan, có thể phụ trợ tu luyện.
Thế nhưng…
Lão già mất nết đã từng nói, tu đạo không phải là việc một sớm một chiều, dựa vào linh thảo linh dược để thăng cấp, đến cuối cùng sẽ chỉ gặp phải linh khí bất ổn, càng có nguy cơ rơi vào ma đạo. Linh Chi, Nhân Sâm, Hà Thủ Ô vẫn còn được, chỉ là kéo dài tuổi thọ. Còn Thái Tuế lại không như vậy. Sách cổ có ghi lại, người ăn Thái Tuế có thể bất tử. Nhưng trên thực tế, núi Đạo Vương đã từng có một người đệ tử vì ăn Thái Tuế, từ đó rơi vào ma đạo sống chết không rõ. Người đệ tử đó còn là đại đệ tử thân truyền của lão già mất nết, đạo hiệu cũng gọi là Vong Trần.
Cho nên, ba thứ khác cô mua được hay không đều không quan trọng, nhưng Thái Tuế cô nhất định phải mua được, để tránh có người theo gót vị đại sư huynh đó.
Phần cuối bắt đầu đấu giá, vì sáu loại phía trước đối với người tu đạo mà nói có không được không có cũng chẳng sao, người phàm lại chưa từng nghe nói đến cũng không hiểu công dụng của nó, cho nên ngoại trừ lan Bạch Ngọc, những loại khác đều rất dễ mua được.
Hiện tại, lan Bạch Ngọc cũng được rất nhiều người sử dụng để làm mờ vết thâm sẹo gì đó, có người tranh giành với cô là điều rất bình thường. Chỉ có điều thứ dược liệu này cô cũng rất cần, những thứ khác không nói, nhưng hiện giờ trên trán cô vẫn còn có một cái sẹo gớm ghiếc đây này! Thứ dược liệu này, bất luận bao nhiêu tiền cô cũng muốn chắc rồi!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lại giơ bảng số lên, “Ba mươi lăm triệu!”