Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 230: Cô ấy là vợ tôi. (2)

Đậu Đậu thấy thế liền vội vàng ha ha cười mấy tiếng, “Anh ấy nói đùa thôi. Chúng tôi…”

“Sớm muộn gì chúng tôi cũng lấy được giấy đăng kí kết hôn, hiện giờ chẳng qua chỉ là bồi dưỡng tình cảm trước mà thôi! Cậu quản được chắc!”

Đậu Đậu đỡ trán, “…”

Cô hối hận rồi, thật đấy!

Vừa nãy cô không nên thừa nhận, nếu không thừa nhận thì cái tên thần kinh này sẽ không biến thành ấu trí vô lại như vậy.

Trương Khải Bình, “…”

Biểu cảm của cô Kim là sao vậy?

Lẽ nào cô ấy bị cưỡng ép sao?

Suy nghĩ khủng khiếp ấy làm cho tinh thần chính nghĩa của Trương Khải Bình bỗng chốc hừng hực bốc cháy. Sau đó anh ta liền tự mình bước vào trong ngồi xuống trước mặt Đậu Đậu, “Bạn Kim Đậu Đậu, có vấn đề gì nhất định phải báo cảnh sát. Cảnh sát Cửu Châu chúng tôi vì dân vì nước, nhất định sẽ cứu người từ trong lửa nước.”

Đậu Đậu vẻ mặt đần thối.

Ý của anh ta là gì vậy, tuy không hiểu nhưng không thể để anh ta cảm thấy cô là một kẻ đần độn đến tiếng phổ thông cũng không hiểu được. Cho nên không hiểu cũng phải trả lời trước.

“Được.”

“Đừng sợ, cô có việc gì khó xử cứ nói ra, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô đấu tranh với thế lực tà ác!”

“… Được.”

Sau đó, Trương Khải Bình liền làm vẻ mặt cổ vũ cô, cái dáng vẻ đó giống như nhất định phải bắt cô nói ra gì đó mới được.

Đậu Đậu điên rồi, thực sự không hiểu ý của anh ta khi nãy là gì. Cho nên cô do dự một lúc, chỉ có thể nắm tay, “Ừ, tôi tin anh, cố lên, tương lai của cục cảnh sát Đế Đô dựa vào anh! Fighting!”

Khóe miệng Trương Khải Bình giật một cái, “…”

Kịch bản không phải viết như vậy mà! Tiếp theo chẳng phải nên không còn sợ hãi dũng cảm đấu tranh không chút do dự tố giác gã đó, sau đấy thăng hoa cách mạng tình hữu nghị giúp giải quyết vụ án sao.

Thế nhưng anh ta sao có thể chưa cố gắng đã bỏ cuộc đây?

Mục đích của họ chính là phục vụ vì nhân dân mà.

Cho nên Trương Khải Bình nghĩ ngợi một lúc, cuối cũng vẫn mở lời, “Cô có chỗ nào khó nói, nhất định phải nói ra, cô không nói ra, tôi sao có thể giúp cô đây?”

Đậu Đậu nghe xong ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, chớp chớp mắt, “Anh nói như vậy, tôi cũng thật sự có việc muốn phiền anh.”

Trương Khải Bình lập tức gật đầu, “Cô nói đi!”

“Phiền anh quay về 914 được không? Chúng tôi còn có việc phải ra ngoài nữa, không có thời gian ở đây bồi dưỡng tình cảm hàng xóm với anh rồi.” Đậu Đậu nói xong rồi làm động tác đưa tay mời.

Sau đó, Trương Khải Bình chỉ có thể mang vẻ mặt xoắn xuýt trở về 914.

Việc gì vậy, lẽ nào là do cách thức khơi mở không đúng? Ừ, nhất định là cách thức anh khơi mở không đúng. Cô gái trẻ nếu đã bị người đàn ông ăn mặc lạ lùng đó uy hiếp, vậy thì ở trước mặt gã ta, cô gái trẻ sao có thể dám nói sự thật với anh ta chứ?

Đúng, chính là như vậy!

Xem ra sau này phải tìm lúc không có ai tìm cô ta hỏi mới được, một đóa hoa tươi đẹp của Tổ quốc không thể gãy trước mặt anh như thế được.

Trương Khải Bình trở lại 914, hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu là đi tìm Đậu Đậu nhờ bắt ma. Mãi đến khi ngồi xuống sô pha, vô thức nhìn lên xà ngang của căn phòng, anh ta mới hét lên một tiếng phản ứng lại. Trong trong trong… trong căn phòng này vẫn còn có một ma nữ thắt cổ nữa đó!

Người có thể giúp anh ta bắt ma đã đi rồi, cũng không biết khi nào mới quay lại.

Làm thế nào đây? Anh không thể cứ ở cùng một với ma nữ chứ?

Không được, nhất định không được!

Anh vẫn là nên xuống phòng bảo vệ chờ thì hơn, đợi đến khi cô Kim trở về giúp anh đuổi ma, anh lại lên lầu ngủ. Bây giờ vẫn nên nhanh chóng đi mua hai thanh thuốc lá vào phòng bảo vệ ở chực một góc nhỏ thôi…

Mấy người cùng Đậu Đậu đã đến hội bán đấu giá, dựa vào thẻ hẹn trước đã thuận lợi vào trong phòng VIP. Hội bán đấu giá này tên Tụ Bảo Bồn, là hội bán đấu giá linh thảo linh dược duy nhất ở Đế Đô.