Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 201: Vợ à, anh dạy em nhé! (1)

Đối mặt với Sở Minh Hiên, Lạc Thi Nhã còn có thể nói gì? Lạc Thi Nha còn có thế nói sao?

Cô ta chỉ có thể, “… Ừ, cậu hiểu được vậy là rất tốt đó.”

Sau khi mấy người bọn họ ăn đã gần xong, Đậu Đậu đưa chiếc khăn giấy cho Trường Sinh.

Trước khi về lớp học, vẫn còn nghe thấy Hà chính trực kéo thẳng Tinh Trạch không chịu buông mà thăm dò tin tức, “Này, cậu mau nói đi! Anh cậu đi công tác ở đâu?”

Vẻ mặt Diệp Tinh Trạch rất khổ sở, “Chị Hà, thật sự không phải là em không muốn nói cho chị. Anh ấy đi bàn chuyện làm ăn, chị không đi được đâu!”

“Đi bàn chuyện làm ăn thật chứ?”

“Thật mà! Thật thật mà! Nếu chị không tin thì chị cứ đi hỏi ba chị đi, vụ làm ăn này ông ấy biết.”

Hà chính trực im lặng một lát, không biết nghĩ đến chuyện gì mà nhìn Diệp Tinh Trạch bằng ánh mắt tức giận, “Nói! Lần này ả thư kí nào đi cùng anh ấy? Có phải là ả hồ ly tinh ngực to người đẹp mông cong đó không?”

Nhất thời Diệp Tinh Trạch cũng vô lực, “Chị Hà, việc này em không biết…”

Đậu Đậu nhịn cười đến khổ sở. Trong lòng nghĩ, được lắm, được lắm, nếu chỉ là một cô em ngay thẳng, vậy thì có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ rồi…

Buổi tối về đến khu nhà trọ Vạn Tượng, Đậu Đậu lại theo trò cũ đào góc tường nhà Diệp Tinh Trạch. Thế nhưng Lăng Đầu Thanh do dự nhìn Yêu Nghiệt đang đứng sau cô một cái, rồi quả quyết lắc cái đầu béo ú như cái trống lắc.

Đậu Đậu quay lại trợn mắt nhìn Yêu Nghiệt, bỗng nhiên cảm thấy hắn ta trở thành một quả núi lớn cản trở trên con đường kiếm tiền của cô.

“Anh dựa vào đâu mà không cho Lăng Đầu Thanh dạy tôi? Anh ta không dạy tôi lẽ nào anh dạy tôi chắc!”

Yêu Nghiệt ngay lập tức lẽ thẳng khí hùng gật đầu, “Đúng thế vợ à, anh dạy em nhé ~”

Đậu Đậu, “…”

Cô cũng chỉ tiện miệng nói vậy thôi, sao hắn ta lại thật sự muốn dạy cô chứ?

Ấy, chờ chút, đây không phải là trọng điểm!

Trọng điểm là, hắn ta biết sao?

Đối diện với thắc mắc của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt mở một quyển sổ ghi chép trống không ra, cầm bút vẽ mấy hình chữ nhật góc cạnh rõ ràng.

Cái dáng vẻ đó, thực sự cũng hơi phong cách đấy.

Nếu như cô có thể không để ý cái bàn tay heo đang đặt trên eo cô thì có lẽ sẽ nghĩ như vậy thật. Còn bây giờ, cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ hắn ta lấy cái cớ nói chuyện quản lý để quang minh chính đại chiếm tiện nghi của cô!

Lần thứ n Đậu Đậu gạt cái móng vuốt đang ở trên eo của mình ra, sầm mặt chỉ mấy hình khối trên giấy, “Đây có nghĩa là gì? Anh không hiểu thì đừng có giả vờ hiểu được không? Xê ra xê ra, đừng ở đây làm lỡ việc!”

Thấy danh dự của bản thân ở trước mặt vợ từng phút một biến thành số âm, Yêu Nghiệt vội vàng hắng giọng nói, “Tổ chức bình thường chia thành ba tầng, tầng quyết sách, tầng quản lý, tầng chấp hành. Kim Dương Quang cần phải đi theo hướng tiêu thụ dòng sản phẩm cao cấp, tầng quản lý không thể quá phức tạp, số người tầng chấp hành cũng không nên quá nhiều.”

Đậu Đậu sững sờ, ngay sau đó hưng phấn cầm bút lên viết. Sau đó ngẩng đầu, cả khuôn mặt đầy vẻ ham muốn học hỏi, “Nói tiếp đi.”

Được vợ chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt gần như sùng bái, Yêu Nghiệt ngay lập tức đắc ý: “Thế nào? Anh đã nói là anh hiểu mà phải không?”

Đậu Đậu ngoài mặt gật đầu thừa nhận, nhưng trong lòng lại nghĩ, vừa nghe là biết do hắn ta ép Lăng Đầu Thanh giảng cho hắn ta nghe. Một lát nữa hỏi mấy câu thực tế một chút, hắn ta nhất định không trả lời nổi cho mà xem!

Thế nhưng Đậu Đậu nghĩ như vậy thì thật sự đã hiểu lầm Yêu Nghiệt rồi. Để giành lại sự chú ý của vợ, hắn đã thật sự học được bộ môn này. Không chỉ học được, mà còn dày công tôi luyện mà học...

“Tầng quản lý tạm thời có sáu người, Lâm Phong và Lăng Đầu Thanh chia ra đảm nhiệm vị trí quản lý bộ phận kĩ thuật và bộ phận nhân sự. Trong tay mỗi người tiếp nhận hai người để sai bảo.”

“Về tầng chấp hành, nghiên cứu và phát triển kĩ thuật tám người, phòng nhân sự tám người. Tóm lại, nếu em chỉ cần thêm linh thảo hay linh dược gì đó, thì thật sự không cần đến bọn họ nghiên cứu phát triển. Hơn nữa người của bộ phận nhân sự có thể xử lý những việc vặt của công ty. Còn về công xưởng, giữ lại một trăm cái trước. Em thấy sao?”