Đối với ý nghĩ này của cô, Lăng Đầu Thanh rất tán thành, “Không sai, việc bán cho người có tiền tốt hơn so với bán cho người thường. Sản phẩm xa xỉ chính là phát triển như thế.”
Đậu Đậu gật đầu, “Công ty chúng ta có phải còn phải giảm biên chế tiếp? Vì nếu muốn làm sản phẩm cao cấp, vậy thì hoàn toàn không cần sản xuất nhiều sản phẩm như vậy. Ít mà tinh tế, chắc chắn đó là mục đích sản xuất ngành hàng xa xỉ. Giống như những chiếc túi mang thương hiệu, bán bản giới hạn càng làm nổi bật giá trị của nó.”
Lăng Đầu Thanh không nghĩ Đậu Đậu lại hiểu biết như thế, biểu tình rõ ràng sửng sốt, “Sao cô lại nghĩ ra chuyện này được?”
Đậu Đậu, “Khụ... Tôi nói không đúng sao? Ha ha ha, tôi cũng chỉ nói lung tung thôi. Anh giảng anh giảng, anh tiếp tục giảng.”
Kì thực cũng không hoàn toàn là nói lung tung. Ai bảo cô không giữ được tiền chứ, mệnh bị ép trở thành girl tiêu tiền như nước biết làm sao? LV, Chanel, Hermes và vân vân, cô cũng có không ít. Lúc đó chỉ có một cảm giác, bản giới hạn mới có thể cầm đi giả cao siêu. Đồ mà tất cả mọi người đều có thể mua, vậy chẳng thú vị gì cả. Chẳng qua trong một trình độ nào đó mà nói thì cô nghĩ như vậy không hề đúng, cho nên cũng không to mồm mà nói ra ngoài.
Nhưng mà Đậu Đậu không nghĩ rằng Lăng Đầu Thanh nói giống hệt suy nghĩ của cô. Lời của gã cũng rất thú vị. Người có tiền sợ người ta biết họ không có tiền, nên giống như thiêu thân mua đồ đắt tiền để khẳng định địa vị của mình. Người bình thường bị ốm chỉ cần tốn tám hào mua thuốc uống là xong, còn người có tiền không làm thế, họ phải mời bác sĩ tư nhân, chi tiêu tám trăm nghìn cũng cảm thấy mình không thể chiến thắng căn bệnh. Giải thích thế đã hiểu chưa, chỉ có hai từ thôi: Sĩ diện!
Trong một số trường hợp, bán đồ xa xỉ không đơn giản chỉ là bề ngoài của nó. Cùng bán hàng, nhưng trên phương diện phục vụ với thái độ, nhất định phải để người tiêu dùng nghĩ mua những thứ đó của chúng ta là vô cùng có mặt mũi. Đó mới gọi là thành công.
Đậu Đậu nhếch miệng, nhanh chóng gật đầu nhớ kỹ...
Mắt thấy đồng hồ treo tường đã chuyển đến số mười, Yêu Nghiệt không thể nhịn được nữa, “Lăng Đầu Thanh!”
Lăng Đầu Thanh theo phản xạ có điều kiện đứng lên, “Có! Đại Vương có chuyện gì dặn dò?”
“Tự nhìn xem mấy giờ rồi? Cậu không ngủ nhưng vợ tôi buồn ngủ! Cút!”
Lăng Đầu Thanh vừa nhìn mười giờ, ngay lập tức biến mất với tốc độ ánh sáng, “Vâng, Đại Vương! Không có vấn đề, Đại Vương!”
Diệp Tinh Trạch bị ép nghe thiên thư hai tiếng đồng hồ, mí mắt đã sớm đánh nhau. Vừa thấy đại thần đi, cậu không đợi sư thúc công đuổi đã tự giác đứng lên, “Con cũng đi, con đi ngay.”
Phong 912 liền yên tĩnh, Yêu Nghiệt thoả mãn gật đầu, tốt, rất thức thời. Nhưng mà cứ như thế cũng không phải là biện pháp tốt, đêm nay chờ vợ ngủ, hắn phải đi tìm Lăng Đầu Thanh. Phải học xong toàn bộ tri thức về bộ phận quản lý vào trong đầu, như vậy sau này vợ có chuyện là có thể hỏi hắn ha ha ha...
Lăng Đầu Thanh đi rồi, tên bệnh xà tinh liền rất vui vẻ. Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, đóng laptop đi vào phòng tắm.
Yêu Nghiệt theo phía sau, “Vợ à, hôm nay em học nhiều thứ như vậy nhất định mệt chết rồi phải không? Hay để anh giúp em đấm bóp một chút?”
Trán Đậu Đậu giật giật , “... Cút!”
Nói dễ nghe một chút là xoa bóp, nói khó nghe kêu là sàm sỡ biết không! Hơn nữa, lúc trước hắn ở trong phòng tắm với cô, cô còn chưa tính sổ đâu!
Thở phì phì đi tắm, tắm xong Đậu Đậu ra ngoài chỉ vào mũi Yêu Nghiệt cảnh cáo, “Sau này không được đụng tới tôi trước mặt Tinh Trạch!”
Yêu Nghiệt nhếch miệng, bới lông tìm vết, “Nói cách khác, không ở trước mặt cậu ta là có thể?”