Bởi vì Viên Viên nói thông minh cũng không thông minh, nhưng nói ngốc vậy cũng không ngốc. Lúc này nhất định đã có phòng bị, không để cho Tên Ngốc đó xuất hiện ở địa điểm thường xuyên xuất hiện rồi. Điều này không nghi ngờ chút nào là đang tăng độ khó cho cậu, cậu phải bắt đầu tìm từ nơi nào đây? “Anh đang nghĩ gì thế? Viên Viên đâu?” Tiểu hồ ly nhẹ nhàng mở miệng, cái váy mặc trên người có toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên. Nhưng hình như bản thân cô không hề biết, cô vẫn cứ dùng đôi mắt hồ ly câu hồn đoạt phách nghiêm trang nhìn Biển Biển. Nhìn đến nỗi làm cho cậu sốt hết cả ruột lên, chỉ muốn lập tức bắt được tên đầu sỏ Viên Viên đánh nhau một trận. Biển Biển bực mình cau mày, nói, “Đi rồi.” “Đi đâu rồi?” Tiểu hồ ly tiếp tục dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn cậu. “... Sao anh biết được?” Biển Biển không nhịn được lại nổi nóng, cậu hít sâu một hơi, nói, “Xin lỗi, anh không có ý muốn nổi giận, chỉ là anh...” “Em biết, chỉ là anh hơi sốt ruột thôi.” Tiểu hồ ly nhẹ nhàng chỉ ra sự thật, vẫn là cái dáng vẻ bình tĩnh đó, “Vậy chúng ta cùng đi tìm cô ấy đi” Thấy tiểu hồ ly cũng không để ý chuyện em gái nhà mình chạy cùng gian phu, lửa giận của Biển Biển tiêu tan hết, “Đi thôi, đi tìm bọn họ? Mặc dù xảy ra chút chuyện sơ xuất, nhưng bản chất và nguyên tắc hào phóng của em rể vẫn không có gì thay đổi. Nhìn thử cái nhân phẩm này đi, không hề vì em gái ngốc nhà cậu cùng gian phu chạy mất mà để ý mà xem thường. Khụ... May mà lúc này Viên Viên không biết Biển Biển nghĩ như thế nào, nếu như biết rồi, vậy nhất định sẽ oán trách mấy câu. Cái gì gọi là xem thường? Người tiểu hồ ly thích căn bản là Biển Biển, tại sao phải để ý có phải là cố chạy cùng với anh thiểu năng hay không? Đồ thần kinh! Trở lại chuyện chính, Biển Biển bệnh thần kinh tự an ủi mình, cậu cùng Hoa Hoa từ giã Vân Tung và các chủ dì cố bác của núi Đạo Vương, cuối cùng vẫn bước lên con đường tìm em gái. Vào giờ phút này, em gái đã cùng Tên Ngốc lại một lần nữa đi tới khách sạn Vương Triều, đang vắt hết óc suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến cho Hoa Hoa hoàn toàn dựa vào Biển Biển. Cô nhất định phải rèn sắt khi còn nóng! Đấu đá với Biển Biển từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thắng nổi, bây giờ không dễ dàng gì mới ngầm thắng đậm được thế này, không rèn sắt khi còn nóng một đòn giành thắng lợi thì chẳng phải ngu sao? Nhưng làm sao mới có thể khiến cho Hoa Hoa không thể biến lại thành nam, làm sao mới có thể khiến cho Hoa Hoa dựa vào Biển Biển đây? Viên Viên nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được. Vì vậy có nghiêng đầu, nhìn về phía Tên Ngốc một tấm bên cạnh, “Này, anh cho tôi chút ý kiến đi! Anh đã nhận linh thạch của tôi, đã đồng ý sẽ giúp tôi!” Tên Ngốc cũng hoảng luôn, “Cô gái à, tôi đã nhận linh thạch của cô, cũng đồng ý sẽ giúp cô, nhưng rốt cuộc cô muốn tôi giúp cô thế nào đây? Chính cô còn chẳng có cách gì, tôi biết giúp thế nào chứ? Hơn nữa rốt cuộc cổ muốn tôi làm cái gì? Đi từ đó đến đây không nhìn tôi một cái cứ chống cằm ngồi ngẩn ra, tối nào biết cô muốn tôi giúp cô làm gì? Nếu cô còn không nói, vậy tôi có thể đi rồi chứ?” “Đợi đã! Tôi nói! Không phải là tôi lo lắng quá nên quên mất sao, tôi tưởng là anh biết rồi” Tên Ngốc vừa nghe thấy thế liền ha ha, không nói còn muốn cậu ta biết, nghĩ cậu ta là sự thúc công của cậu ta à? Viên Viên thật sự cho là như vậy, từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy cha cô dùng thuật đọc tâm gì với mẹ cô cả, nhưng không phải cha cô vẫn hiểu rõ tâm tư mẹ cô như lòng bàn tay ư?