Có lẽ là biểu tình của Tên Ngốc quá thành khẩn, lại có lẽ là lời nói mơ hồ của Tên Ngốc quá dễ khiến cho người ta nghĩ sai. Đến nỗi Biển Biển nghe rồi chỉ cảm thấy là Tên Ngốc sợ cô, cho nên mới bảo đảm mà nói với cậu rằng cậu ta hoàn toàn không ở cùng với Viên Viên mà chỉ mời cô uống một bữa trà chiều thôi. Thế là Biển Biển coi như tin lời Tên Ngốc, nói, “Như vậy là tốt nhất, nhớ lời hôm nay anh nói, sau này nếu như còn dám để tôi nhìn thấy anh ở cùng với nó, tôi sẽ lột da anh!” Nói xong cậu dứ dứ nắm đấm với Tên Ngốc, Tên Ngốc quả quyết gật đầu, “Anh biết rồi.” Nhất định là tiểu yêu kia chắc phải tiểu tổ tông nhà sư thúc rồi, nếu không sao cậu lại đến nỗi nghi ngờ cậu ta bao che “đào phạm” mà uy hiếp cậu ta nói muốn lột da cậu ta chứ? Xem ra sau này hành động xử sự phải cẩn thận hơn, sau khi dẫn tiểu yêu kia đi bắt một hai con quỷ thực hiện cam kết rồi, đuổi cô đến Yêu Đồ tìm một cái chỗ dựa lợi hại hơn. Còn chỗ dựa lợi hại gì... Không phải sư thúc thì là ai? Bây giờ toàn bộ sáu giới đều thuộc sự quản lý của sự thúc công cậu ta, mà sư thúc công cậu ta lại thuộc sự quản lý của sự thúc cậu ta. Cho nên kêu tiểu yêu kia đi tìm sự thúc cậu ta làm chỗ dựa là quá thích hợp! Đến cả lý do cậu ta cũng nghĩ xong rồi... làm bạn chơi với Viên Viên! Sự thúc cậu ta cưng chiều con như vậy, nhất định sẽ đồng ý. Nghĩ đến đây, Tên Ngốc ho khan một cái, “Em còn có chuyện gì nữa không? Hay là đến nhà anh ăn cơm đi?” Giọng điệu Tên Ngốc quá ung dung, lời nói cũng không giống như giả vờ, Biển Biển ngồi trên xe do dự một lúc, quả quyết nhấc chân, biến mất... Cái đồ thiểu năng! Mời được Viên Viên uống một bữa trà chiều liền cho rằng cậu cũng dễ dụ sao? Cậu cũng không phải là Viên Viên! Cả ngày trong đầu chỉ có ăn ăn ăn... Sau khi Biển Biển đi, Tên Ngốc vẫn mờ mịt, cậu ta không biết tại sao sắc mặt Biển Biển lại đột nhiên khó coi như vậy, cậu ta vẫn khó hiểu đây này, cậu ta nói mời cậu đến nhà ăn cơm chẳng lẽ vẫn thất lễ với cậu à? Chậc chậc, không hiểu, thật sự không hiểu. Đứa con trai nhà sư thúc này, rất khó hầu hạ... Ôm tâm tự như vậy, Tên Ngốc lái xe trở về Diệp gia một chuyến. Cậu ta sợ Biển Biển nói đi nhưng thật ra lại đi theo cậu ta, sau đó phát hiện ra tiểu yêu kia thì thật không ổn. Lấy linh thạch của người ta thì phải giúp người ta, cho dù muốn bán tiểu yêu cầu vinh, vậy cũng phải thực hiện cam kết xong đã đúng không? Trở về nhà cậu ta liền phát hiện... cha mẹ cậu ta, hình như hôm nay... đều có chút kỳ quái thì phải? Tên Ngốc ăn cơm trong bầu không khí kỳ lạ như vậy, ăn xong cầm khăn giấy lau miệng, vừa định nhấc chân lên tầng đã nghe thấy ông Diệp không thể nhịn được nữa, quát lên, “Đứng lại!” Tên Ngốc, “.. Cháu đứng lại rồi” “Ra ngoài ngủ!” “Dạ?” Tên Ngốc lập tức không hiểu, “Cháu lại làm gì sai hay sao mà mà ông bắt cháu ra ngoài ngủ chứ? Không phải là cháu quá bận cho nên hai tuần không trở lại thăm ông thối ư, ông không đến nỗi thế chứ... Ô! Đúng rồi! Cháu mang quà biếu cho ông! Thật đấy! Bây giờ cháu trở về phòng lấy cho ông đây!” Nói xong cậu ta lên tầng rồi lại xuống, cầm hai quả hạch lăn tay trong tay. “Ông nội, ông nhìn đôi quả hạch lăn tay này đi. Người của Tụ Bảo Bồn nói chung là do một vị thái giám tiền triệu làm ra. Còn nói trình độ của thái giám đó không giống người bình thường, không có ai có thể làm ra được loại màu sắc này nữa đâu!” Ông Diệp nhìn thấy đôi quả hạch lăn tay kia thì hai mắt sáng lên, vừa nhận lấy quả hạch, vừa mò kính lão trong túi ra soi cẩn thận. Biểu cảm của ông ấy đầu tiên là kinh ngạc sau đó là vui vẻ, tiếp đó đổi lời, cất quả hạch đi, nghiêm túc nói, “Mang quà biếu cho ông cũng không được! Hôm nay cháu phải ra ngoài ở!” Cái đồ không ra sao? Làm sao có thể bởi vì bọn họ đến xem mà chạy trở về nhà hả? Nhát gan như vậy làm sao ông bố chất được?