Cơ Yêu Nguyệt ôm hai con chồn dính đầy vết máu xông qua, còn chưa đến gần đã bị Đậu Đậu giơ tay hất | bay, “Cơ Yêu Nguyệt, ta nghĩ có lẽ là người quên rồi, ta bây giờ, đã sớm không phải là Mạch Phi trước kia nữa.” Trước kia cổ ở trước mặt Cơ Yêu Nguyệt có thể nói là trói gà không chặt, giống như cá nằm trên thớt chỉ có thể mặc cho Cơ Yêu Nguyệt làm thịt. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cô chỉ cần động ngón tay là có thể khiến cho Cơ Yêu Nguyệt hồn phi phách tán. Hiển nhiên Cơ Yêu Nguyệt cũng hiểu điều này, ả run lập cập ôm hai đứa trẻ bò dậy, xoay người chạy ra ngoài, Nhưng Đậu Đậu đợi rất lâu mới đợi được đến ngày này, làm sao có thể để cho ả dễ dàng chạy mất được? Chỉ nghe rầm một tiếng, cửa điện đóng chặt lại, kết giới trăm mét chui từ dưới đất lên, Cơ Yêu Nguyệt đụng phải kết giới, lập tức vỡ đầu chảy máu. Kết giới giống như cái lồng thủy tinh màu tím nhạt nhuộm phải máu từng chút từng chút để lại một đường đỏ tươi. Đậu Đậu ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, từng bước đi tới, nhẹ nâng tay lên, nắm lấy cằm Cơ Yêu Nguyệt, “Ngươi nói ta nên xử lý người thế nào mới tốt đây? Làm cho ngươi hồn phi phách tán, hay là khiến cho người đời đời kiếp kiếp chịu hết đau khổ?” Cái cách kia của Yêu Nghiệt, cô đã nghĩ rồi, cô cảm thấy rất được. Không dùng đến Sa Tử Yên, vậy dùng Cơ Yêu Nguyệt cũng không tệ. “Ta phế tu vị của người được không? Sau đó đưa hồn phách của người vào luân hồi, để Tư Mệnh viết mệnh cách đời đời làm kỉ nữ, kiếp kiếp làm nô tỳ cho ngươi, ngươi cảm thấy sao?” “Không! Ngươi không thể làm thế! Ta là công chúa Tây Hải! Ta là huyết mạch duy nhất của Tây Hải! Ngươi không thể xử lý ta! Ngươi không thể xử lý ta!” Cơ Yêu Nguyệt vùng vẫy lui về phía sau, cho đến lúc đụng vào kết giới, không còn đường lui nữa ả mới dừng lại. A dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Yêu Nghiệt, mong đợi hắn có thể nói giúp ả một câu, dù khiến cho ả hồn phi phách tán cũng được. Bây giờ ả đã không cầu sống nữa, ả chỉ cần chết thống khoái thôi! Nhưng sao Yêu Nghiệt lại để ý đến ả được? Từ trước đến nay hắn đều không có chút tình cảm nào đối với ả... Đùa nhau à? 4 suýt nữa hại chết con của hắn! Không chỉ như vậy, ả còn ba lần bốn lượt muốn giết vợ hắn! Đồng tình với ả? Hắn cũng không phải Ly Mộ Bạch! Vì vậy, đối với ánh mắt của Cơ Yêu Nguyệt, Yêu Nghiệt có thể nói là coi như không thấy. Cơ Yêu Nguyệt thấy tình hình này, chỉ có thể dùng chuyện trước kia hắn giết Tây Hải làm lá chắn, “Cửu điện hạ, chàng không thể để cho cô ta làm như vậy được! Bởi vì cô ta, chàng đã giết cả Tây Hải ta! Cho dù chàng lên làm Đế Tôn thì đã thế nào? Chuyện kia vẫn là vết nhơ trong đời chàng! Nếu như chàng để cho cô ta làm như vậy, người của sáu giới sẽ không làm ngơ đầu!” Đậu Đậu nghe vậy bật cười, “Bọn họ quan tâm đã sao? Bọn họ lo rồi thì thế nào? Cơ Yêu Nguyệt, ngươi cũng quá đề cao bản thân đấy!” Thế giới này luôn luôn là người trên cao định đoạt. Ngay cả sách sử cũng là do người thắng viết. “Chọn cách chết đi, ta tiễn ngươi lên đường” Đậu Đậu nói rồi, lại suy nghĩ cẩn thận, sau đó ngay trước sắc mặt càng ngày càng hốt hoảng khó coi của Cơ Yêu Nguyệt, cô liệt kê ra một loạt ví dụ cực hình lột da rút gân nghìn đao vạn xẻo. Cơ Yêu Nguyệt ôm hai vật nhỏ dính đầy vết máu không ngừng lắc đầu, nhìn bốn phía, thấy không có ai giúp ả, ả nghiến răng, tụ linh lực toàn thân muốn tự nổ tung mà chết. Nhưng vào lúc này làm sao Đậu Đậu có thể bỏ qua cho ả được?