Đây cũng là lý do, rõ ràng Tây Vương Mẫu biết Ngọc để trúng độc lại vẫn muốn cứu ông ta. Bà ta có giường hàn ngọc, chỉ cần chưa chết thì thương thế có nặng hơn nữa đều sẽ có cách chữa trị. Cho dù không còn cách chữa trị nữa, chỉ cần bà ta đồng ý, ông ta có thể nằm trên giường hàn ngọc kéo dài hơi tàn đến vĩnh viễn sánh cũng thiên địa. Vì thế Yêu Nghiệt đến núi tiền Côn Luân liền đưa thẳng Long hậu vào mật thất Côn Luân, Đậu Đậu vội vàng đến vườn đào tiền mời Tây Vương Mẫu đến chữa trị. “Việc này không thể chậm trễ, Vương Mẫu mau đi theo ta đến xem đi!” Tây Vương Mẫu hít sâu một hơi, phất tay làm cho các cây đào tránh ra một con đường, mang theo Hồng nhi ra khỏi vườn đào tiên. Sau lưng bà ta, Ngũ độc trận vẫn còn đang tiếp tục, không ít chim bay cá nhảy ở núi Côn Luân bị cuốn vào trong, chết rồi bị thương vô số, nhưng chỉ có một đám cây này là hoàn hảo không bị làm sao. Ngay cả nữ đệ tử của núi Côn Luân cũng có một hai người bị cuốn vào, không còn một đường sống, cứ thế chôn cùng Ngọc đế. Trong miệng các cô luôn hổ sư phụ cứu mạng, sư phụ các cô là Tây Vương Mẫu lại ảm đạm nói, “Sư phụ, không cứu được các ngươi” Ngay cả Ngọc để bà cũng không cứu được, sao có thể xuống đó cứu mấy tiểu tiện chứ? Nhưng mà... “Ngũ độc trận này khi nào mới dừng lại? Nó sẽ không cuốn hết các đệ tử công lực kém của núi Côn Luân này vào hết chứ?” Tây Vương Mẫu vừa hỏi vậy, Đậu Đậu liền cười, “Không đâu, Tứ Bất Tượng đã nói, Ngũ độc trận chỉ hại người làm điều ác, ngày thường Vương Mẫu một lòng hướng thiện, Hồng nhi tiên tử thì ngay cả con kiến cũng không nỡ giết, như vậy các đệ tử phạm điều cấm kị cũng không nhiều lắm” “Ý của ngươi là...” “Ý ta là, lúc trước làm ra Ngũ độc trận, chính là vì muốn muốn thu thập các mãnh thú chuyên tàn sát sinh linh. Các mãnh thú lúc đó pháp lực cũng không cao, nhưng số lượng lại nhiều, các Thượng thần không giết hết được, lúc này mới có Ngũ độc trận. Nói trắng ra là, Ngũ độc trận không hại được hai loại người, thứ nhất là pháp lực rất cao, thứ hai là người tâm địa thiện lương” “Vậy khi nào nó mới dừng lại?” “Trong phạm vi mười dặm quanh đây, tất cả những người có ác niệm bị cuốn vào hết rồi thì tự khắc nó sẽ dừng lai.” Đậu Đậu vừa nói vậy, lại thấy có hai tiểu tiện bị cuốn vào, lắc đầu, chỉ thổn thức trong lòng. May mắn thiên phú kỹ năng của cô là hấp tinh đạp pháp, nếu không có một thân ma lực này nhất định cô sẽ chết trong Ngũ độc trận. Chưa nói đến chuyện cô làm việc ác, chỉ với các món ăn mà cô đã ăn thôi cũng đủ cho cô toi rồi. Đang nghĩ ngợi đã tới mật thất Côn Luân rồi, Đậu Đậu quen đường di chuyển cơ quan đi vào, Tây Vương Mẫu và Hồng nhi đi theo phía sau, phải nói là hai mặt nhìn nhau ngơ ngác. Sau đó lại nhìn thấy Tứ Bất Tượng đang lải nhải bên tai Yêu Nghiệt, liền bình thường trở lại. Cũng đúng! Người ta có Thiên Vân mà! Thiên Vân của người ta đã lấy lại được trí nhớ mà thần long Xích Viêm phong ấn rồi. Cho nên, biết giường hàn ngọc nhà bà ở đâu, biết mật thất ở đâu, biết cơ quan ở mật thất mở như thế nào cũng đâu có gì kỳ quái. Hai mẹ con đã hiểu rõ liền đi vào, tất cung tất kính hộ Đế Tôn Đế Hậu, chỉ thấy Yêu Nghiệt trầm trọng nhìn qua, “Trước hết các người dùng đạo pháp Côn Luân bảo vệ hồn phách của bà ấy, có chuyện gì cần thì bảo Tiểu Thập đi làm” “Vâng, Đế Tôn!” Tây Vương Mẫu và Hồng nhi đi qua, Yêu Nghiệt xách Tử Bất Tượng lại kéo Đậu Đậu, “Chúng ta đi” “Đi đâu?” “Đi tìm sơn động mẫu hậu ẩn thân lúc còn là trứng rồng, Tứ Bất Tượng nói, nơi đó có lưu lại vỏ trứng lúc bà phá xác ra ngoài”