Long hậu tức giận, phun ra một búng máu lên chăn, lại ngất đi. Cơ Yêu Nguyệt có thai, vậy thì giết chết ả thế nào đây? Cho dù bà có không thích Cơ Yêu Nguyệt thế nào thì bây giờ ả đã có con của lão Thất rồi, bà cũng không thể ra tay được! Bà không phải Long Vương, Long vương có thể dung túng cho Cơ Yêu Nguyệt ra tay với đứa con trong bụng Mạch Phi, nhưng mà bà thì khác, bà trăm triệu lần không thể làm ra chuyện như vậy. Bởi vì Cơ Yêu Nguyệt đang mang trong bụng cháu nội của bà! Cho nên Long hậu lập tức ngất đi, đối với chuyện Cơ Yêu Nguyệt, trong nháy mắt bà cảm thấy, có lẽ nên nhận mệnh mà quên nó đi. Long vương thấy Long hậu ngất đi, lập tức quát binh tôm kia lui xuống, gọi y sự đến đây bắt mạch cho Long hậu, lại không nhịn được đi ra ngoài quở trách Ly Mộ Bạch. Nói hắn tới lúc nào không tới lại tới đúng lúc này, biết rõ thân thể mẫu hậu hắn không tốt còn thế này thế kia. Hoàn toàn quên mất trước kia ông ta ủng hộ Cơ Yêu Nguyệt gả cho con trai chín nhà mình thế nào. Rốt cuộc vẫn là người vợ nâng khăn sửa túi cho mình gần vạn năm, có thể không có tình cảm sao? Cho dù không phải chuyện tình oanh oanh liệt liệt thề non hẹn biển gì, nhưng cũng là hiểu nhau giúp đỡ nhau. Cho nên, ngay cả Long vương cũng không ý thức được, lúc mình đi ra mắng Ly Mộ Bạch thì ánh mắt ông ta nhìn Cơ Yêu Nguyệt chán ghét bao nhiêu, tuy rằng chỉ trong nháy mắt. Sau nháy mắt đó, ông ta vẫn cảm thấy Cơ Yêu Nguyệt là đứa bé đáng thương, cũng là Thần long duy nhất trong hải vực có thể kết hôn với con ông ta mà không phải họ hàng gần. Cho nên, nếu đã mang thai, vậy thì Long hậu cũng sẽ không làm gì nữa. Nhưng nếu nhìn thấy vẫn sẽ bực dọc tức giận làm bệnh tình nặng thêm, không nên để hai đứa đợi ở Đông hải làm gì. Vì thế Long vương quở trách Ly Mộ Bạch xong liền phiền muộn phất tay, “Đi đến tẩm điện của con nghỉ ngơi trước đi, lát nữa mẫu hậu con tỉnh lại lại đến đây thăm bà ấy” Ly Mộ Bạch không phải tên ngốc, nhìn sắc mặt Long vương cũng có thể tưởng tượng mọi chuyện xảy ra bên trong. Nhất định là hắn đưa Cơ Yêu Nguyệt về đây làm mẫu hậu hắn tức giận, nếu không vừa rồi vẫn còn nói chuyện bên trong sao giờ bệnh tình đã nặng thêm. Nghĩ đến đây, hắn nhìn Cơ Yêu Nguyệt một cái, hơi thở dài, nói, “Chúng ta đi trước vậy” Cơ Yêu Nguyệt ừ một tiếng, ôm bụng đã nhô cao của mình đi theo Ly Mộ Bạch, khóe môi lại gợi lên một nụ cười trào phúng. Thật sự nghĩ ả là Tên Ngốc không hiểu gì sao? Ly Cửu Ca đăng cơ làm Đế Tôn, tiện nhấn Mạch Phi kia cũng làm Ma quân. Thời điểm mấu chốt này Long hậu lại gọi ả về, ý nghĩa trong đó không cần nghĩ cũng biết. Mặc dù Ly Cửu Ca đã hứa với Ly Mộ Bạch là sẽ không ra tay với ả, nhưng hắn chưa từng hứa với Ly Mộ Bạch là Mạch Phi sẽ không ra tay. Dưới tình huống này, trừ chọn cách “mang thai” thì ả còn cách nào khác? Ả không thể ngồi chờ chết được! Ả muốn sống tiếp, hơn nữa phải làm Mạch Phi trả giá đắt! Đậu Đậu đột nhiên bị người ta nhớ thương, hắt xì một cái, thuận tay rút cái khăn giấy lau mũi, “Sao vậy nhỉ? Có người đang mắng em sao?” “Chắc là Cơ Yêu Nguyệt đã về Đông Hải rồi ha ha.” Tứ Bất Tượng nhảy ra tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa, sau đó lén lút muốn đi uống tào phớ mà tiểu hồ ly uống còn thừa, không có gì bất ngờ bị Biển Biển cho ánh mắt sắc như dao. Vì thế mặt thủ của Tứ Bất Tượng đỏ lên, yếu ớt thu móng vuốt lại. Nhưng tiểu hồ ly lại quay đầu sang nhìn nó một lúc lâu, chắc là cảm thấy Tứ Bất Tượng cũng giống mình, đều là đứa bé có lông trong cái nhà này, quyết đoán đưa cái móng vuốt trắng trắng mềm mềm ra đẩy cái bát tào phớ sang cho Tứ Bất Tượng.