Ông ta muốn đứa con xuất sắc, Long hậu đã sinh cho ông ta, mục đích của ông ta đã đạt được rồi, kế tiếp, chẳng phải là nên thực hiện lời hứa chung sống với bà ta hay sao? Rõ ràng ông ta yêu bà ta, lúc trước vì muốn có một đứa con xuất sắc mà phụ bạc bà ta, bây giờ Long hậu đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, bồi thường bà ấy hơn một ngàn năm chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Sa Tử Yên càng nghĩ càng tức, tránh ở trong góc, hơi sơ ý lộ lá cây đủ màu sắc của mình ra ngoài, suýt chút đã bị lính tôm tướng của đi qua phát hiện. Cho tới bây giờ bà ta chưa từng hận xuất thân của mình như hôm nay, cũng chưa từng cảm kích xuất thần của mình như hôm nay. Nếu bà ta không phải một gốc tảo biển mà là một Thần long thì Long vương nhất định sẽ không lạnh nhạt đến mức này. Nhưng nếu bà ta không phải một gốc tảo biển, sao hôm nay có thể dễ dàng trốn ở một góc mà không bị phát hiện được? Đại khái là nhân sinh cứ mâu thuẫn như thế. Sa Tử Yến nghĩ như vậy, lùi về một góc, cuộn mình càng chặt càng tốt. Bà ta đang đợi, đợi Cơ Yêu Nguyệt về đây, nhắc nhở Cơ Yêu Nguyệt đó là một bữa hồng môn yến, nhân tiện nghi cách chọc tức Long hậu một lần. Long hậu ở trong Long cung, còn không biết mình đã làm người ta nhớ thương. Sau khi bà tỉnh lại thì thấy Tiểu Thập đang nằm sấp bên cạnh ngủ gật, hơi cong khóe môi, đưa tay lên sờ đầu cậu ta, “Tiểu Thập..” “Mẫu hậu? Người tỉnh rồi?” Tiểu Thập ngồi thẳng dậy lau nước miếng chảy ra, mỉm cười, rất là vô tâm vô phế, “Người muốn ăn gì không?” “Không muốn ăn.” “Không ăn sao được? Hôm nay Thất ca sẽ về đây, không ăn no làm sao có sức mà chửi người chứ?” Lúc Tiểu Thập nói ra mấy lời này vừa vặn là lúc Yêu Nghiệt đưa cả nhà đi tới cửa. Nghe cậu ta nói vậy thì rất là cảm khái. Vì Hà Chính Trực mà trưởng thành lên không ít, hôm qua khí thế bức người oán giận Long vương, hôm nay lại có thể dùng bộ dáng như chưa xảy ra chuyện gì để đùa giỡn với Long hậu. Nếu đổi lại là Tiểu Thập của một năm trước khi chưa gặp Hà Chính Trực thì lấy cái tính cách như trẻ con của cậu, nhất định sẽ không nhịn được chuyện này, nhất định sẽ nói chuyện Long vương lén giấu Sa Tử Yên cho Long hậu. Cho nên, Yêu Nghiệt rất vui mừng, lại nói, trong lòng cũng hơi hơi cảm ơn Hà Chính Trực. Hà Chính Trực đột nhiên bị cảm ơn hắt xì một cái, xoa xoa mũi, tiếp tục đi đắp cát. Bây giờ cô chẳng có hơi sức đâu mà nghĩ cô hắt xì là do có ai đang mắng mình, vất vả lắm cô mới thi xong nên có thời gian đi nghỉ với anh Diệp. Cho nên, dù tuổi tâm lý của Tiểu Thập có lớn trong một đêm cũng vô dụng, đời này cậu ta nhất định phải để mất Hà Chính Trực. Yêu Nghiệt biết rõ điều này, bỏ bớt suy nghĩ, đi vào trong, “Tiểu Thập, mẫu hậu để chúng ta trông cho, đệ đã trông cả đêm rồi, về tẩm điện của mình nghỉ ngơi chút đi.” Tiểu Thập yên tâm nói được, cầm cái gối kê cho Long hậu, rồi ngáp một cái đi ra ngoài. Long hậu đau lòng nhìn chằm chằm bóng dáng của Tiểu Thập, không nhịn được lại hỏi, “Từ lúc đứa bé này đi Nhân giới tìm các con thì có gì đó không đúng lắm, có chuyện gì xảy ra hay sao?” “Không có gì đâu, chẳng qua là tới lúc cần lớn lên rồi, nên sẽ trưởng thành thôi.” Yêu Nghiệt thuận miệng giải thích, thấy Long hậu không hiểu, đành phải nói rõ, “Nó thích một người” “À - vậy sao... cô gái ở Nhân giới à? Gia thế có trong sạch không?” “.. Vô dụng thôi, cô ấy thích người khác rồi, tình duyên cả đời này cũng khó bỏ khó phân, sợ là Tiểu Thập phải đợi vài chục năm nữa” “Ừ, từ từ cũng được, dù sao bây giờ nó còn chưa trưởng thành, cưới người ta về không phải để người ta sống như quả phụ sao?”