Đậu Đậu đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, Long hậu vừa nghe vậy liền buồn cười, “Tất nhiên là đực rồi, đứa con trai này của ta từ nhỏ đến lớn chưa từng có gì là cái bên cạnh cả” Long hậu nhấn mạnh chữ “cái” này, rõ ràng là có ý trêu chọc cổ. Đậu Đậu cúi đầu, ngượng ngùng cho tóc, trừ ha ha cười gượng ra thì cô cũng không biết phải nói gì. Con trai là đực, thế thì cô an tâm. Nếu không một con trai tinh trưởng thành suốt ngày lượn lờ trong tẩm cung của Lão Cửu nhà cô, nghĩ cũng biết có bao nhiêu khó chịu... Đậu Đậu cứ như trút được gánh nặng, một mùi vị thuốc đông y liền phả vào mặt. Tiểu Thập nhận lấy nước thuốc đen như mực mà cung nga đưa tới, thật cẩn thận dùng thìa khuấy khuấy hại phát để giảm nhiệt, lại đút từng chút từng chút cho Long hậu uống. Long vương đứng ở bên cạnh vài ba lần đi lên muốn chiếm lấy phần việc này, nhưng đều bị Tiểu Thập cố ý vô tình né tránh cự tuyệt. Sau đó, một chén thuốc được Tiểu Thập dốc lòng đút hết cho Long hậu. Tiếp theo Long hậu cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Đậu Đậu liền kéo Yêu Nghiệt mang theo bé con và con rể nuôi từ bé nhà họ đi ra ngoài. Vốn Tiểu Thập cũng nên đi ra, nhưng mà cậu ta lại lo lắng khi giao mẹ ruột nhà mình cho cha ruột mà so với cha dượng thì còn giống cha dượng hơn chăm sóc, vì thế cậu ta quyết đoán ở lại, cựu chiếm thước vào thì không nói, còn đuổi luôn Long vương ra ngoài. Mỹ danh là, “Mẫu hậu nhìn thấy phụ vương liền tức giận, mấy ngày này phụ vương không nên nghỉ ngơi ở đây đầu. Dù sao, nương nương trong Đông Hải có nhiều vậy mà” Nói xong hai cậu, Tiểu Thập liền cửa đóng lại, hoàn toàn mặc kệ Long vương nghĩ thế nào. Đậu Đậu và Yêu Nghiệt còn chưa đi xa, đột nhiên nhìn thấy trò hay, còn chưa kịp hóng hớt, đã bị Long vương hung tợn trừng mắt, “Các con còn ở đây làm gì nữa? Không nghe thấy lời nói của y sự sao? Bà ấy cần tĩnh dưỡng! Tinh dưỡng!” “À - tĩnh dưỡng.” Đậu Đậu kéo dài thanh âm, ngữ điệu không ấm không nóng, rõ ràng là ám chỉ Long vương tự mình vả vào mặt mình. Nói là phải tĩnh dưỡng, còn quát lớn tiếng như vậy, sợ rồng bên trong không nghe thấy hay sao? Tất nhiên Long vương cũng hiểu được điều ấy, nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, vừa định giải thích với bên trong thì một đám tiên lực trắng nhạt đã bắn ra hình thành kết giới. Là Tiểu Thập, mẫu hậu của cậu ta đã như vậy rồi, mà “cha dượng” kia của cậu ta đã không quan tâm còn chưa tính, lại còn có thể tranh thủ cãi nhau với Cửu tẩu, thật không thể nhịn nổi nữa. Vì thế cậu ta nhẹ nhàng phất tay nhỏ, hoàn toàn ngăn Long vương bên ngoài. Hừ! Ai bảo ông ta mặc kệ mẫu hậu lại còn làm ồn. Long vương, “.” Sau đó ông ta thở dài, vung tay áo, bước đi thẳng. Đậu Đậu cũng không sợ ông ta, chỉ là thấy vừa nãy cổ còn đang nghĩ trước khi xử lý Cơ Yêu Nguyệt thì không được đắc tội Long vương, bây giờ xem ra, sợ là không làm được rồi. Bây giờ cố chấn chỉnh thái độ thì còn kịp không? Đáp án đương nhiên là không kịp! Thù oán của cô và Long vương, há lại đơn giản là châm chọc sau lưng như vậy. Long vương người ta còn nhớ kỹ chuyện của tùy ý nữa đấy. Vừa rồi Tiểu Thập bố trí kết giới nên bây giờ ông ta có nói cái gì vợ ông ta cũng không nghe được. Thế là Long vương giơ tay ra, “Cửa đầu?” Đậu Đậu vừa nghe vậy liền sửng sốt, sau đó bắt đầu giả vờ ngốc, “Cửa gì cơ? Sao lời nói này của Long vương ta nghe không hiểu gì hết?” “Đừng có giả bộ! Long hậu mới đưa cho ngươi!” Đậu Đậu à một tiếng kéo dài, sau đó bắt đầu nói, “Thì ra Long vương cũng biết, cửa này là mẫu hậu ta cho ta.” Mặc kệ ai nói cô không biết xấu hổ, là do Long vương không biết xấu hổ trước thôi. Đồ đã cho đi còn muốn lấy lại, không có cửa đâu! Cho nên cô cứ gọi Long hậu là mẫu hậu đấy thì sao? Dù sao vốn chính là vậy!