Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1787: CẦU KHÔNG ĐƯỢC CÒN CÓ THỂ LÀM GÌ? (1)

Cho nên, tổng kết lại, cho dù giới tính đầu tiên của Hoa Hoa là bé trai, nhưng tương lai không nhất định sẽ là bé trai. Huống chi nó còn chưa hóa thành hình người, ai biết rốt cuộc nó là bé trai hay bé gái? Nhưng mà con trai hắn khó khăn lắm mới tìm được một người bạn chơi cùng, hắn là người làm cha cũng không nên đánh mất sự tích cực của con. Nắm chặt thời gian tạo ra một quả trứng mới là chính sự! Đậu Đậu đột nhiên hắt xì một cái, nhìn cái này lại nhìn cái kia, hít hít mũi hỏi một câu, “Bây giờ về Nhân giới à?” Hai bé con đồng loạt gật đầu, Yêu Nghiệt cũng không có ý kiến gì. Đối với chuyện này, Mạch Lăng không muốn cho ý kiến, anh ta chỉ muốn nói: Là Ma quân thật tốt! Thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó chẳng có ai lo. Haiz, anh ta thì không được, cũng không biết tại sao lại chọc phải tổ tông đang mang thai này, tại sao lại khó dỗ như vậy chứ? A Lương sẽ không như thế! Đương nhiên anh ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy thôi, lỡ như để Thích Uyển Như biết thì cô lại tức đến đau bụng, vậy nhất định em gái tay ngoài dài hơn tay trong nhà anh ta sẽ cho anh ta một cái chết đẹp. Nhưng mà em gái tay ngoài dài hơn tay trong nhà anh ta làm vậy là vì ai? Tất cả đều là vì anh ta! Giống như lúc trước anh ta một lòng một dạ muốn lôi em gái ngốc nhà mình về Ma giới tạo phản vậy, bây giờ em gái ngốc nhà anh ta cũng một lòng một dạ vì anh ta. Nếu không cố sẽ đi thu dọn cục diện rối rắm cho anh ta sao? Nội thành Đế đô, Tôn gia. Tôn Miểu Miểu đang ôm bụng phình lên như quả bóng, nghe mẹ mình quở trách. “Sắp sinh đến nơi rồi còn không thấy người đầu, mẹ thấy nhất định là Thượng Quan Lăng Mạch sẽ không trở lại!” “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó? Anh ấy nhất định sẽ về, cho dù anh ấy không về, con vẫn sẽ sinh đứa bé này ra!” Tôn Miểu Miểu bị mù quáng che mắt rồi, cho dù mẹ cô ta có nói gì đi nữa, cô ta vẫn cứ nói tốt cho Thượng Quan Lăng Mạch. Đậu Đậu nghe mà sửng sốt, phải nói là anh trai cặn bã kia nhà cô rất có thủ đoạn. Nhìn đi nhìn đi! Anh ta biến mất hơn nửa năm rồi thế mà người ta vẫn còn giữ vững trận địa như hòn vọng phu vậy. Cũng không biết cô ta coi trọng cái gì, vũ khí lớn sao? Yêu Nghiệt vừa thấy đã phát điện, đỡ trán một hồi lâu mới bất đắc dĩ gọi một tiếng vợ. Đậu Đậu, “.. Vừa rồi em không hề nghĩ cái gì đâu, thật đó” Sau khi tóm chặt hồn phách xong liền đi đến vỗ vào bụng Tôn Miểu Miểu, dùng thuật pháp của núi Đạo Vương đẩy hồn phách vào trong, xem như đại công cáo thành. Tôn Miểu Miểu chỉ cảm thấy bụng giống như bị ai vỗ một cái, kêu lên một tiếng sợ hãi, mẹ cô ta thấy thế lập tức đi đến đỡ, đột nhiên vấp chân, thành công đẩy ngã Tôn Miểu Miểu xuống đất. Chuyện này làm Đậu Đậu sợ ngây người, bởi vì có thật sự không hề làm gì cả. Cho nên, đứa bé trong bụng Tôn Miểu Miểu đã định là sẽ có một kiếp này? Đậu Đậu chỉ có thể tự an ủi mình như thế, sau đó mẹ Tôn Miểu Miểu luống cuống tay chân đưa cô ta đi bệnh viện, sau khi mang thai tám tháng cô ta sinh ra một đứa bé trai gần như khỏe mạnh nặng ba cân mốt, trước ngực đứa bé có một gốc Nhiễu Lan Đằng hai lá. Sau đó người cha ở Nhân giới của anh trai cặn bã nhà cô liền đưa mẹ kế của anh ta tới, sau đó phát hiện ra đứa bé kia không khóc không cười không ồn ào không náo loạn. Sinh non hơn một tháng không nói, lại còn là một đứa ngốc! Như thế ai mà muốn, ai muốn rước phiền toái vào người chứ? Cho nên người cha ở nhân giới của Mạch Lăng liền sửa miệng, “Được! Mẹ con bình an là được rồi! Chờ con trai tôi về lập tức cử hành hôn lễ!” Ông ta nói lời này rất đường hoàng, nhưng chỉ cần là người có đầu óc liền nhìn ra ý tứ trong mấy lời này của ông ta.