Yêu Nghiệt không nói lời nào, giúp cô mặc quần áo vào, rồi chỉ chỉ mấy cái mặt giả đang dò xét bên ngoài. Ý tứ của hắn chính là... tự mình để xem đi. Đậu Đậu mơ mơ màng màng nhìn qua, lập tức nhận ra ông lão này chính là ông ngoại của cô và anh trai cô, ông Đường. Nhưng mà mới sáng sớm thế này ông ta đến đây làm gì? Không phải lại đến đây bảo cô về nhận tổ quy tông chứ? Lúc trước ồn ào bắt cô về nhận tổ quy tông là do mẹ cô phu nhân Hoa Nguyệt quấy phá bên trong. Khụ, hình như từ này dùng không thích hợp lắm, nhưng mà chẳng sao, biểu đạt được ý tứ là được. Cho nên, ừ, mẹ ruột cố đã xuống mồ, sẽ không làm gì được, ông lão này còn giữ cố không buông là sao đây? Đậu Đậu không hiểu, vì thế mang dép lê lép xẹp đi qua chuẩn bị hỏi. Ông Đường cũng không mập mờ nữa, đi thẳng vào vấn đề chính, “Cháu đã về rồi sao, thế anh họ cháu đâu? Nó làm lớn bụng con nhà người ta để ngày nào người ta cũng đến làm phiền nhà dượng cháu, mới đây còn làm phiền đến cả Đường gia, còn hơn một tháng nữa là sinh rồi!” Đậu Đậu, “.. Con bà nó” Tỷ lệ mang thai giữa người và ma lớn đến vậy sao? “Cháu còn ở đây mà nói mấy lời thô tục được à? Cháu nói đi, sau khi cháu biến mất anh họ cháu cũng mất tích luôn, rốt cuộc cháu có tin tức của nó không?” Đậu Đậu, “.. Để cháu im lặng đã” Có chuyện gì đây trời? Mạch Lăng làm lớn bụng con nhà người ta? Ai lớn bụng? Tôn Miểu Miểu sao? Sao gần đây lại nhiều trẻ con sắp sinh vậy chứ? Không đúng! Uyển Như tỷ cũng đã mang thai! Giờ nhảy ra một Tôn Miểu Miểu là cái quỷ gì đây? Nếu Uyển Như tỷ mà biết chuyện này... “Không được! Anh họ cháu không thể cưới Tôn Miểu Miểu, cái cố Tôn Miểu Miểu kia chẳng phải thứ tốt lành gì?” “Thế là cháu biết Lăng Mạch ở đâu đúng không, đúng không?” Ông Đường nắm bắt trọng điểm rất nhanh, lời nói sắc bén nói đúng trọng điểm. Đậu Đậu không muốn nói, nhưng mà không nói cũng không được, không nói chẳng lẽ phải đi chùi mông cho anh trai cô sao? Vì thế cô quyết đoán phủ định, “Không đúng, không biết” “Vậy vừa rồi cháu còn nói...” “Cháu chỉ là vì mình là em họ mới phát biểu một cái ý kiến đóng trọng tâm mà thôi, căn bản cháu không hề biết Mạch Lăng, phụt, nói sai rồi, căn bản là cháu không hề biết Lăng Mạch ở đâu. Cho nên cháu cảm thấy, chuyện này ông đừng hỏi cháu. Ông phải dán thông báo tìm người ấy, có khi trời xanh cảm động lại đưa cháu ngoại trai của ông về ấy chứ?” Ông Đường giận muốn chết, chọc cái mũi của Đậu Đậu, nhất định bắt Đậu Đậu nói thật. Ông ta cũng đâu còn cách nào, vất vả lắm mới có được chút manh mối, nếu không cố gắng tra sẽ đứt đoạn. Ông ta và vợ đã một bó tuổi rồi, cả ngày bị ba mẹ nhà gái làm loạn ở cửa thì còn ra thể thống gì nữa? Còn ba thằng bé cũng thật là, trực tiếp đưa cho nhà gái chút tiền rồi bảo người ta bỏ đứa bé đi chẳng phải là được rồi sao? Sao lại thiên vị như thế chứ? Tưởng con gái ông ta đi sớm thì cháu ngoại liền không lo nữa sao? Thật sự là cưới mẹ kế thì quên luôn con, súc sinh! Súc sinh! Khụ... Chuyện này cũng không thể trách ba Thượng Quan Lăng Mạch không lo được, thật sự là... làm một nhà khảo cổ học kiêm nhà giám định, ông ta nghĩ hơi nhiều, cũng tin hơi nhiều. Nói con ông ta tạm thời ra ngoài du lịch mới mất tích thì ông ta thà tin con ông ta đi đến mấy nơi ma quỷ cảm thấy thú vị, hơi không cẩn thận một chút là chơi đến toi luôn. Cho nên, sao ông ta có thể bảo Tôn Miểu Miểu bỏ đứa bé kia đi chứ? Nếu không phải pháp luật Cửu Châu không cho phép người chết và người sống kết hôn thì ông ta ước gì bây giờ con ông ta lấy Tôn Miểu Miểu về nhà luôn ấy chứ. Đứa bé trong bụng Tôn Miểu Miểu có khi là giọt máu duy nhất con ông ta lưu lại.