Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 177: Sa thải (1)

Đậu Đậu không chú ý tới biểu tình kì lạ của Yêu Nghiệt, chỉ cảm thấy nếu thứ này có thể che trứng, vậy có thể mặc thử một chút.

Nhưng mà yếm và vân vân, cô thực sự không thích nổi, “Vẫn là biến về như cũ đi, mặc thế này rất kỳ quái.”

Yêu Nghiệt muốn phản bác, nói cái yếm có gì quái lạ, nhưng xét thấy vợ đã lui bước mặc rồi nên vẫn đổi lại. Biến về cũng tốt, biến về càng thêm vừa người, càng thêm dính với da.

Khụ, không thể nghĩ, một lần nghĩ lại cảm thấy thật thẹn thùng thật kích động! Con người nhỏ trong lòng Yêu Nghiệt lại bắt đầu lăn lộn dưới đất…

Sau khi Đậu Đậu ăn sáng xong, quyết định đi công ty mỹ phẩm của Kim gia xem thế nào. Nếu Kim Dương Quang nhất định phải đóng cửa, không bằng để ứng với câu nói, sớm để nó tan vỡ luôn đi. Nhưng khi tới Kim Dương Quang, nghe xong hai câu nghị luận cô lại đổi ý.

Cái gì mà con gái lớn Kim gia không bằng đứa thứ hai, tiếp nhận Kim Dương Quang nhất định sẽ hủy hoại nó?

Nói bừa! Cho dù bà đây thực sự phá hủy Kim Dương Quang thì đến phiên mấy người qua đường này quản sao?

Còn nói cô không bằng Kim San? Đệch! Ai nói? Sa thải rồi nói sau!

Vì thế Đậu Đậu không nói hai lời, lập tức sa thải mấy người lắm chuyện kia. Mặc cho bà kia cầu xin nói cô và con bà ta học cùng một lớp, không nhìn mặt tăng cũng nể mặt phật, Đậu Đậu vẫn không bị lung lay, “Đi phòng tài vụ lĩnh hai tháng tiền lương, cút đi!”

Cùng trường cùng lớp?

Sao lúc dùng vẻ mặt chế giễu nói bà đây không bằng Kim San thì không nghĩ bà đây với con gái bà học cùng lớp đi? Giờ lại muốn bà cô đây nghĩ cho bà?

Muộn rồi!

Sau đó cô bắt chéo chân ngồi ở ghế giám đốc hồi lâu, quyết định không hủy Kim Dương Quang. Cái gọi là binh lính không muốn làm tướng quân thì đó không phải binh lính tốt, tiểu thư không muốn làm tú bà thì không phải tiểu thư tốt. Đạo sĩ bắt yêu không muốn làm CEO cũng không phải học sinh tốt mà! Cô không thể nhận mệnh như vậy, ít nhất cũng phải giãy giụa một chút chứ, biết đâu có thể hồi sinh thì sao?

Nhưng mà Kim Dương Quang cũng chỉ còn là cái xác, cho dù cô giãy giụa, có thể khởi tử hồi sinh sao?

Đậu Đậu hoài nghi trong lòng, trên mặt lại không thay đổi. Đậu Đậu trầm mặc, mấy gã cấp cao cũng trầm mặc theo. Ngay sau đó, Đậu Đậu lấy văn kiện trong tay họ tùy tiện lật xem, cũng không trông cậy vào mình có thể chỉ điểm giang sơn.

Thật sự… cô nhìn không hiểu tẹo nào.

Nhưng mà không sao, tuy rằng xem không hiểu văn kiện, nhưng làm đẹp thì cô hiểu. Lúc trước còn nghĩ chế Mỹ dung đan bán lấy tiền mà, cái này tốt lắm, trực tiếp sửa thành làm đồ trang điểm đi. Nhưng mà hiện giờ sản phẩm của Kim Dương Quang đã vào sổ đen của mọi người, cho dù cô sản xuất ra mỹ phẩm cũng không có người dám dùng.

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu ném đống văn kiện vào thùng rác.

Làm sao? Tuy rằng xem không hiểu nhưng cũng phải giả cho có khí thế, không thể để người ta xem thường đúng không?

Hai quản lí hai chủ quản, tất cả đều mờ mịt, “Chuyện đó… tổng giám đốc Kim, ý ngài là…”

“Tôi làm sao?”

Đậu Đậu không để ý, bốn người ha ha cười gượng, “Không sao, không sao.” Cô ta thật huênh hoang…

Nhưng họ sẽ không nói ra miệng, cho dù lãnh đạo có ngu thế nào cũng là áo cơm cha mẹ của họ.

Đậu Đậu chỉ những công nhân vây xem bên ngoài, “Nhìn thấy quần chúng vây xem bên ngoài kia không?”

“… Dạ, thấy được.” Thì sao?

“Sa thải hết cho tôi, loại người không chịu công tác chỉ biết xem chuyện này, Kim Dương Quang không có khả năng nuôi nổi.”

“Tổng giám đốc Kim, như vậy không tốt lắm đâu?”

“Sa thải!”

“… Vâng.”