Yêu Nghiệt, “... Đúng” “Không cần ở lại vài ngày sao?” Đậu Đậu hỏi vậy, sau đó Yêu Nghiệt lập tức nói, “Không cần, theo Tên Ngốc đi, vào nội thành Đế đồ ở vài ngày” Còn ở đây gì nữa? Con trai cũng đã trộm tiểu hồ ly nhà người ta rồi, còn ở lại núi Đạo Vương nữa sớm muộn gì cũng bị lòi đuôi. Đương nhiên hắn sẽ không nói nguyên nhân này cho Đậu Đậu, khó lắm con trai hắn mới tìm được cái chơi, người làm cha như hắn không nên làm gậy đánh uyên ương. Thế là, sáng sớm hôm sau Yêu Nghiệt liền mang theo vợ con và Tên Ngốc cáo từ rời đi. Thái Thượng Lão Quân nhẹ nhàng thở ra, Vân Tung cũng nhẹ nhàng thở ra, vì thế vung tay để cho bọn họ ở chỗ nào thì về chỗ ấy đi. Thật ra Vân Tung nghĩ, không biết ở chỗ khác thân phận của Yêu Nghiệt thế nào, khó ở chung ra sao. Cho dù hắn có là Đế Tôn đi nữa thì đến núi Đạo Vương này hắn vẫn là đồ tế của ông! Vì vậy trừ lúc đầu ông cảm thấy không tự nhiên ra thì bây giờ đã có thể chấp nhận như chuyện đương nhiên rồi. Nhưng mà Thái Thượng Lão Quân lại khác, ông ta ở Thiên đình đã thành thói quen, đã lấy dính loại thống trị của Ngọc đế, quan thẩn cấp dưới không thể phạm thượng. Nếu ông ta nhìn thấy Đế Tôn mà không hành lễ thì đạo đức chức nghiệp của ông ta không chịu được! Cho nên Yêu Nghiệt vừa đưa Đậu Đậu đi, cả người ông ta, khụ, cả tiền đều thả lỏng ra. Bên này Thái Thượng Lão Quân thả lỏng nhẹ nhõm, bên kia Biển Biển xuống núi Đạo Vương ngồi trên yên xe của cha bé, cũng nhẹ nhõm. Tốt quá, thành công rồi! Lần này đến núi Đạo Vương cuối cùng là không đến không công! Yêu Nghiệt hơi bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Tên Ngốc đang hạ cửa kính xe, xua tay, ý bảo đi thôi. Tên Ngốc không nghĩ tới sự thúc cậu đã làm Ma quần rồi mà còn muốn thi đại học, cảm thấy rất ngạc nhiên rất thần kỳ, nhưng mà có thể nhìn thấy Viên Viên thì cậu vẫn rất vui vẻ. Bé con mềm mại đáng yêu như vậy, người lớn nào mà không thích chứ? ... Người lớn? Thì ra dưới đáy lòng cậu lại vẫn có thể cảm thấy bản thân là người lớn. Tên Ngốc lắc đầu, lái xe ra ngoài. Yêu Nghiệt yên lặng ngồi phía sau, chạy một hồi lâu mới nói với con trai, “Thả ra đi, đừng làm nghẹn chất con nhà người ta” Da đầu Biển Biển run lên, “Thả... thả cái gì?” Sao ba nhát gan nhà bé lại biết được? Đương nhiên là ba bé phải biết rồi, nếu hắn không âm thầm giúp đỡ thì bé đã sớm lòi đuổi! Thế là ba bé hừ lạnh một tiếng, “Có gì mà ba không biết? Thả ra đi, tiểu hồ ly ăn linh quả của con sẽ đau bụng” “Hả?” Chuyện này làm Biển Biển luống cuống, vội xách Hoa Hoa ra xem xét từ trên xuống dưới. Đậu Đậu và Viên Viên hai mặt ngơ ngác, biểu cảm đồng bộ chỉ vào tiểu hồ ly, “Hoa Hoa?” “Sao lại thế này hả con trai? Ôi chao! Sao con có thể trộm tiểu hồ ly của người ta về: Nếu con muốn nuôi thú cưng thì mẹ đi bắt cho con là được rồi. Đó là một đứa bé mà!” “Ai nói con muốn nuôi thú cưng? Con muốn nuôi em rể!” Đậu Đậu, “.. Được rồi, con thắng” Hình như con trai cô đã từng nói muốn đưa Hoa Hoa về làm em rể nuôi từ bé, nhưng mà bị nam thần nhà có từ chối. Lúc sau con trai cũng không nhắc lại nữa làm cô tưởng bé đã quên mất chuyện này rồi chứ. Con cô thì hay lắm, hoặc là không làm, nếu làm phải làm đến cùng, thế mà dám tiền trảm hậu tấu! Chuyện này, đây cũng không giống chuyện một đứa bé chưa đến một tuổi có thể làm ra mà... “Hoa Hoa? Hoa Hoa?” Biển Biển ôm tiểu hồ ly cẩn thận lắc hai cái, xong rồi còn sờ sờ bụng nhỏ của tiểu hồ ly, trên mặt chỉ còn lại hai chữ hoảng sợ, “Hỏng rồi! Nó ăn mấy quả rồi! Ba, người mau nhìn xem đi!” Yêu Nghiệt lắc đầu bất đắc dĩ, đón tiểu hồ ly đến sau đó bảo Đậu Đậu lấy túi nilon ra.