“Được rồi, nếu đã chọn xong thì ta cũng đi trước đây, các ngươi không cần tiễn ta, ta tự đi được” Nhưng mà mấy người cha sao có thể không tiền được, đó chính là đứa con ruột của bọn họ mà! Thế là, Hồ vương xách mấy cái đuôi tiểu hồ ly đi trước, đạo sĩ có con bị chọn đi phía sau, Biển Biển xem trong mắt, phải nói là lòng nóng như lửa đốt. Vốn tưởng rằng có thể thừa dịp đêm tối đưa Hoa Hoa đi, không ngờ Hồ vương lại mang nhóm tiểu hồ ly đi luôn bây giờ. Không được, không thể để hắn đưa Hoa Hoa đi! Nghĩ đến đây, Biển Biển âm thầm nắm chặt tay nhỏ, nhân lúc Đậu Đậu không chú ý đã trốn ra ngoài theo đám người. Sao lại nói là nhân lúc Đậu Đậu không chú ý? Bởi vì ba bé chú ý rồi. Chú ý tới nhưng không nói gì, còn thuận tay che giấu giúp bé luôn. Vốn dĩ hắn không đồng ý mang Hoa Hoa đi, nhưng mà con trai hắn là một người tính tình quật cường, đã nhận định chuyện gì thì có chín trâu cũng không kéo lại được. Nếu bé nhất định muốn mang tiểu hồ ly nhà người ta đi, vậy mang đi đi, cùng lắm thì chỉ là thêm đứa bạn chơi thêm một miệng ăn mà thôi. Kết quả là, vì Yêu Nghiệt ngầm đồng ý nên Biển Biển thành công chuồn ra ngoài đi theo Hồ vương. Hồ vương đã sớm chú ý tới cái đuôi nhỏ đang đi theo, vừa ra khỏi cửa hai ba bước đã dừng lại, “Tên nhóc kia, các đạo sĩ đã về hết rồi, ngươi còn đi theo ta làm gì?” Biển Biển vừa nghe vậy, không hề mập mờ nữa, chỉ vào Hoa Hoa bị túm đuôi lắc lư lắc lư đã sớm hoa mắt chóng mặt, vừa mở miệng nói đã làm Hồ vương suýt cười chết, “Con hồ ly kia là em rể ta” Hồ vương quả thực cười muốn điên rồi, cười xong lại xách Hoa Hoa ra, “Ngươi nói con hồ ly bệnh tật này là em rể ngươi?” Biển Biển không biết tại sao Hồ vương lại nhấn mạnh mấy chữ bệnh tật, bé chỉ hừ nhẹ một tiếng, khẳng định chắc chắn, “Đúng! Thế nên ta muốn mang nó về nhà, để em gái ta nuôi!” Hổ vương buồn cười, “Nếu ta nói không thì sao?” “Vậy thì chúng ta chỉ có thể đánh một trận” Biển Biển không hề nói đùa, tất nhiên là Hồ vương nhìn rõ. Cho nên... “Tên nhóc này, tuy rằng ngươi là con trai của Đế Tôn, nhưng đừng quên, ngươi cũng mới chỉ gần một tuổi mà thôi...” “Ta biết.” “Ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ đánh lại ta sao?” Hổ vương vừa mới nói vậy Biển Biển đã nở nụ cười, “Đương nhiên ta không nghĩ là ngươi dám đánh trả” Tuy rằng con mượn uy cha gì đó hơi dọa người một chút, nhưng mà ba mẹ bé đã giáo dục bé, lúc nên ra tay thì phải ra tay, lúc nên lợi dụng quan hệ thì phải lợi dụng quan hệ. Công bằng chỉ là tương đối, người khác cảm thấy không công bằng là vì bọn họ không thể lợi dụng quan hệ. Tuy rằng sự thật tàn khốc, nhưng mà chính là như vậy, trong mắt người đời, vì lợi ích của mình chính là công bằng, không có lợi cho mình là không công bằng. Nếu đã như vậy, tại sao bé lại không lợi dụng ân đức thượng thiên ban cho mình? Dù sao, bé sẽ tuyệt đối không giống ba mình, rõ ràng có thể không biết xấu hổ mà đưa mẹ đi, nhưng mà còn làm cái gì mà rút xương trả cha! Con mượn uy cha thì làm sao? Rồi sẽ có một ngày, bé sẽ vượt qua ba bé! Quả nhiên, bé vừa mới nói lời kia, sắc mặt Hồ vương lập tức rối rắm. Nói thế nào nhỉ... Hắn cảm thấy có chút không dám tin. Bởi vì trong mắt hắn, Yêu tốn là một người rất nặng tình cũng rất si tình, sẽ không... không biết xấu hổ như vậy. Vì vậy, đứa bé này giống ai đây? “Đánh hay không? Không đánh thì đưa Hoa Hoa cho ta!” Biển Biển thúc giục, nhất thời khiến Hổ vương như ăn phải shit, đành phải đưa Hoa Hoa qua, “Đấy”