Đậu Đậu chỉ nghĩ hắn nói năng lung tung, lắc đầu vừa muốn nhặt sơn tra đã phát hiện sơn tra bị hắn thu mất rồi. Chỉ có thể nhàm chán chóp chép miệng, lấy một bịch bánh bích quy nhỏ từ trong vòng tay ra. Cô không muốn để miệng mình nhàn rỗi. Yêu Nghiệt giật giật môi, năm phần nắm chắc lập tức biến thành bảy phần. Yêu chua yêu ngủ miệng lúc nào cũng không nhàn rỗi, hơn phân nửa là có rồi. Đậu Đậu không biết trong lòng hắn tính kế cái gì, ôm bánh quy như chuột chiếm thóc nhai rôm rốp, vừa thấy kết thúc buổi lễ đưa vào động phòng bèn lập tức vỗ tay. Sau khi Sư thái Bạch Chỉ được đưa vào động phòng, Vân Tung lại ra làm cao đường, ngồi cùng Hồ vương nhận bái lạy của các đệ tử. Trừ Đậu Đậu và Vô Ưu Vô Ngân, mười bốn đệ tử của núi Đạo Vương đồng thời thành thân, một kiểu âu phục đen váy cưới trắng, chậm rãi đứng trong đại điện, bộ dáng rất là đồ sộ. Lúc bái thiên địa xong, một đám người vui tươi hớn hở uống rượu, Hồ vương kính Vân Tung ba lần rượu, đặt cái chén lên bàn bếp một tiếng, bắt đầu nói chính sự. “Vân Tung đại sư, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là thông gia!” Vân Tung uống hơi nhiều rượu, nghe Hồ vương nói vậy, cũng vui vẻ ha ha đồng ý, “Đúng, đúng thế!” “Vậy nếu đã là thông gia, thì có câu ta muốn nói thẳng thế này” Vân Tung say loạng choạng, “Nói... nói thẳng đi!” Dù sao hôm nay là ngày ông thành thần, vui vẻ lắm! “Ta muốn mang tất cả tiểu hồ ly đi!” Vân Tung chỉ hơi say rượu, chứ không phải bị ngu. Đám tiểu hồ ly này đều là tiểu hồ ly sẽ gọi ông là ông nội, sao có thể tùy tùy tiện tiện để Hồ vương mang đi chứ? Nghĩ cũng biết cái tên giống tú bà cáo già ngàn năm này sẽ dạy bọn tiểu hồ ly thành cái dạng gì! Bảo ông đồng ý? Ông đồng ý cái mông, ông cũng đâu phải Tên Ngốc! Cho nên tất nhiên là ông phải nói lời cự tuyệt, “Không được! Mang hết đi sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Mang đi một nửa đã là nhiều lắm rồi!” “Được! Đây là ông nói đấy, vậy mang đi một nửa!” Hổ vương cười như con hồ ly, không, hắn vốn là con hồ ly. Vân Tung vừa nghe hắn nói thế lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, hối hận viết toàn bộ lên mặt --- Ông bị lừa rồi, căn bản Hồ vương không tính mang tất cả đi. Ôi chao thiệt thòi rồi thiệt thòi rồi, sớm biết vậy chỉ nói không được thôi. Hồ vương hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ, “Bổn vương chỉ cần một nửa đã rất có thành ý rồi, suy cho cùng đám nhóc này thiên về Yêu hơn một chút. Ở lại núi Đạo Vương của ông sinh sống, làm lỡ mất tiền đồ thì phải làm sao?” Vân Tung, “.” Ông còn có thể nói gì đây? Dù sao, Hồ vương nói rất đúng. Những tiểu hồ ly này quả thật thiên về Yêu nhiều hơn một chút, nếu để bọn nó tu đạo cũng không nhất định sẽ thích hợp. Hơn nữa, bây giờ đồ tế của ông thượng vị làm Đế Tôn, người trong sáu giới đều có thể tùy tiện gọi đến gọi đi, ông cần gì phải chấp nhất để cho mấy đứa con của đệ tử tu đạo chứ? Hơn nữa để bọn chúng tu đạo, còn không bằng mở cửa núi chiểu thêm một ít người có khả năng đầu. Haiz, không nghĩ tới, mười mấy đồ đệ ông yên tâm nhất này, một đám đều kết hôn hết, mà đối tượng kết hôn lại đều là yêu. Ngược lại hai đứa ông vừa nhìn là hận một nỗi không thể nhốt lại kia lại là người làm theo kì vọng trước đó của ông Vô Ngân Vô Ưu ngồi trên ghế uống rượu, vừa thấy Vân Tung nhìn qua, nhất thời có loại dự cảm không được tốt lắm. PS: Dự cảm không tốt của Vô Ngân nhiều hơn một chút, nhưng còn Vô Ưu khi sửng sốt xong liền lập tức bình thường trở lại. Khẳng định không phải anh ta! Tuy rằng thiên phú của anh ta cao hơn Vô Ngân sự huynh một chút, nhưng mà anh ta khó quản hơn Vô Ngân sự huynh, số lần bị Vân Tung giam lại cũng nhiều hơn nhiều. Cho nên nhất định không phải anh ta!