Thấy Yêu Nghiệt không nhắc đến chuyện bà tổ trêu chọc Hoa Tú nữa, cuối cùng Xích Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó sợ đêm dài lắm mộng, ông ta uống canh Mạnh Bà rồi vội vàng kéo Hoa Tú đi đầu thai. Đậu Đậu xoay người đi tìm Diêm Quân đòi mệnh cách, Diêm Quân nhún vai, “Đều ở chỗ Tư mệnh.” “Vậy ta đi tìm Tư…” “Đợi đã, chúng ta về Ma tộc một chuyến trước, người thay thế đó không thể lấy hơi thở của em làm hồn phách được. Chuyện tìm Tư mệnh sau này nói cũng không muộn.” Yêu Nghiệt ngắt lời Đậu Đậu, kéo cô theo đường cũ trở về, mới vừa đi được hai bước nghĩ đến cái gì, quả quyết đi đến chỗ Mạnh Bà đòi canh Mạnh Bà. Mạnh Bà ngẩn ra, “Canh Mạnh Bà? Đó… đó là nước mắt kiếp trước của người đầu thai, không biết thứ Đế Tôn muốn là canh Mạnh Bà của ai?” “Mạch Quỳnh Lâm.” “Mạch Quỳnh Lâm? Nhân giới không có… “ “Đại tiểu thư của Mạch tướng quân ở Ma tộc, Mạch Quỳnh Lâm.” “Ồ ồ.” Mạnh Bà lật sổ sinh tử của Ma tộc gần đây Yêu Nghiệt làm Đế Tôn mới được đưa tới, lật đi lật lại không dễ dàng gì mới lật tới trang của Mạch Quỳnh Lâm, giơ tay lên lấy một cái lọ lưu ly nhỏ ra. Trong cái lọ lưu ly nhỏ kia đều là nước mắt, đặt ở trong nồi Mạnh Bà nấu một lúc, sau đó một mùi đắng chát xộc vào mũi. Mạnh Bà lại đổ canh vào trong một cái lọ nhỏ, đưa cho Yêu Nghiệt, nói, “Đây là canh Mạnh Bà của Mạch Quỳnh Lâm, chỉ là…” “Chỉ là cái gì?” “Mệnh cách của Ma tộc mới vừa giao cho Địa Phủ quản lý, sinh tử của quý tộc Địa Phủ vẫn không thể hoàn toàn làm chủ…” “Không sao, giết đi là được.” Yêu Nghiệt nói như vậy, giơ tay ra đưa lọ lưu ly cho Đậu Đậu, dắt tay cô xoay người đi. Vạn Tu Viễn nhìn toàn bộ quá trình, không biết làm sao lắc đầu, “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà luôn khiến người ta, biến thành ngu ngốc...” “Khụ khụ... Có ý gì?” Diêm Quân hỏi như vậy, Vạn Tu Viễn lập tức ném cho anh ta một ánh mắt chuyện này người không hiểu đâu, “Hơi thở kia có thể coi là cái gì chứ, nhiều nhất là… cùng loại với tóc và móng tay thôi nhỉ? Quan tâm sẽ bị loạn.” Nói xong gã lại ném cho Diêm Quân một ánh mắt người vẫn còn trẻ, rồi quay người, trở về Thập Phương Quỷ Vực. Quỷ hồn xem náo nhiệt hóng chuyện bên này tản ra đi đầu thai, Yêu Nghiệt bên kia lại kéo Đậu Đậu không nói hai lời đến cấm địa Ma tộc. Trong cấm địa, Mạch Quỳnh Lâm đang tựa nghiêng ở trong đình nghỉ chân mơ màng buồn ngủ, nhìn thấy Đậu Đậu tới, cô ta vội vàng đứng lên, không tình không nguyện hô một tiếng Quân thượng. Đậu Đậu ừ một tiếng, sau đó không hiểu chuyện gì nhìn Yêu Nghiệt, nhưng Yêu Nghiệt không trả lời, ném sát chiêu qua, Mạch Quỳnh Lâm lập tức bị trọng thương ngã xuống đất. Đậu Đậu, “...” Khụ, động tác này, thật là lưu loát sinh động đẹp trai ngầu lòi mà! “Vợ?” “À? Anh gọi em à?” Yêu Nghiệt không biết làm sao, “Canh Mạnh Bà.” “À! Ở chỗ em đây!” Đậu Đậu vội vàng đi lên trước, nhân lúc hồn phách của Mạch Quỳnh Lâm ra khỏi cơ thể thì quả quyết bắt lấy cô ta đổ nước vào miệng. Mạch Quỳnh Lâm đột nhiên gặp tai bay vạ gió, hồn phách mới vừa bay ra có khuynh hướng biến thành ác quỷ, không ngờ bị Đậu Đậu đổ cho một chai canh Mạnh Bà vào, trực tiếp làm cho Mạch Quỳnh Lâm thành một tờ giấy trắng. Một tờ giấy trắng đến nỗi không thể trắng hơn được nữa. Yêu Nghiệt thu hồn phách của Mạch Quỳnh Lâm lại, thuận tay cầm cái chai nhỏ trước đó đựng canh Mạnh Bà lên đựng hồn phách, không muốn trì hoãn liền kéo vợ hắn đến Nhân giới. Địa Phủ đầu thai, chênh lệch thời gian chỉ có hai giờ, trẻ sơ sinh ra đời trong hai giờ đó nhất định có hai người là Hoa Tú Khu và người thay thế kia. Cách bảy tháng mới về lại Nhân giới, Đậu Đậu cứ có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời. Nhân giới đã qua đông vào hạ, chưa đến hai tuần nữa, chính là lúc toàn thành phố thi đại học rồi. Đợi đã, thi đại học thì liên quan gì đến cô? Sao cô phải nghĩ đến chuyện thi đại học chứ?