Đúng vậy, Hoa Tú Khu không chỉ đánh bại mấy huynh đệ ruột thịt, ông ta còn ám sát phụ thân mình cũng chính là con trai duy nhất của Xích Viêm. Mà tất cả những chuyện này, Xích Viêm đều nhìn thấy, cuối cùng ông ta vẫn không nói gì không làm gì. Ông ta có thể nói gì? Có thể làm gì? Ông ta cũng không thể vì vậy mà giết chết cháu trai được đúng không? Con trai ông ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là do hắn tự chuốc vạ vào mình. Vào lại lục đạo luân hồi có lẽ mới là sự lựa chọn tốt nhất. Chỉ có vào lại lục đạo luân hồi, mới có thể lần nữa sinh ra tình yêu. Nếu không ngày này qua ngày khác năm này qua năm khác coi giữ Ma giới, trong lòng sẽ cô độc thế nào? Cho nên từ một vạn năm trước, Ma quân đời đầu chết ở trong tay Hoa Tú Khu đã vào lục đạo luân hồi, chỉ có điều Hoa Tú Khu không biết, giống như con dân Ma tộc không biết Hoa Tú Khu hại chết phụ thân vậy. Không biết có phải là mẫu tử liền tâm không, ngày ông ta đưa con trai vào lại luân hồi, linh hồn hòa nhập vào cây của Hoa Tú cũng thức tỉnh. Chỉ là ý thức hỗn độn, lúc thì thanh tỉnh, lúc thì ngủ say. Từ hôm đó trở đi, ông ta liền một lòng một dạ chờ đợi Hoa Tú Khu thành người, mong đợi có một ngày ông ta có thể giết ông giống như giết phụ thân ruột của ông ta. Nhưng Hoa Tú Khu không có cái năng lực đó, đến chết cũng không có cái năng lực đó. Vì vậy ông ta an ủi mình, Hoa Tú Khu chết rồi, còn có con trai của Hoa Tú Khu, chỉ cần ông ta lại bồi đắp Nhiễu Lan Đằng chín lá, một ngày nào đó, tộc Hoa Tú sẽ sinh ra một hậu bối có thể đâm chết ông ta. Cho nên lần này ông ta đến Ma Đô, nghiêm khắc mà nói là tới trộm trẻ con. Vô tình gặp được Đế Tôn Ma quân mới nhậm chức, ông ta nảy sinh ý muốn nhất thời, cho nên mới ra tay tấn công. Kết quả… rất đáng mừng. Ông ấy tưởng là Cơ Nhược Tuyết không giữ được đứa bé kia. Không ngờ đứa bé kia lại ngoan cường như vậy, một bát canh đọa linh lại không thể giết chết nó. Sống được một vạn năm, lại còn sinh ra nhiều con cháu như thế. Cũng tốt, nếu không phải đứa bé kia ương ngạnh, Long tộc Đông Hải sẽ không sinh đến đời của Ly Cửu Ca, mà ông ta cũng vẫn không biết phải chờ bao lâu mới có thể chờ được một người giết chết ông ta… Vì vậy Xích Viêm giơ tay ra, đưa tình quả cho Yêu Nghiệt, “Ta không cần phải lừa gạt ngươi, Nhiễu Lan Đằng là do một tay ta tạo ra, làm nó mọc ra quả khắc với nó, với ta mà nói không phải là việc gì khó. Nếu ngươi tin, bây giờ ngươi có thể cùng ta đến rừng sương mù xem xem, xem xem Nhiễu Lan Đằng ở nơi đó có phải đã mọc ra tình quả hay không.” “Nếu tiền bối đã nói như thế, vậy cũng không cần phiền phức đi đến rừng sương mù làm gì cả. Trên người vợ tôi có Nhiễu Lan Đằng, không bằng tiền bối ra tay khiến nó sinh ra tình quả xem sao?” Yêu Nghiệt nói rồi thong thả ung dung nhìn về phía Xích Viêm, “Tình quả sinh ra bên cạnh Nhiễu Lan Đằng, không chừng có thể giải sự vô tình trên người vợ tôi.” Lão già điên ngẩn ra một chút, sau đó nghiến răng, thầm nghĩ không hổ là con cháu của Cơ Nhược Tuyết, gian xảo quỷ quyệt khiến người ta chán ghét! “Vẻ mặt này của lão tiền bối, chẳng lẽ là có chuyện gì khó xử ư? Hay tình quả này vốn dĩ có gì không đúng?” Yêu Nghiệt đoán không sai một chút nào, tình quả này thật sự không đúng. Đây là tình quả sinh ra từ cây Nhiễu Lan Đằng của Hoa Tú Khu. Mặc dù Hoa Tú Khu sắp chết cũng không thừa nhận nội tâm của mình, nhưng nếu như đem tình quả của ông ta cho Mạch Phi ăn rồi, chắc hẳn hai người vẫn có thể dây dưa ra được cái gì đó. Chỉ cần đợi ông ta đưa tàn hồn của Hoa Tú Khu vào luân hồi, ai biết sau nghìn năm vạn năm nữa, Mạch Phi có thích cháu trai của ông ta không? Đáng tiếc, ông ta nghìn tính vạn tính, lại không tính được con cháu của Cơ Nhược Tuyết gian xảo quỷ quyệt y như bà ta.