Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1726: GIẾT TA, RỒI ĐƯA VÀO LỤC ĐẠO LUÂN HỒI. (2)

Nếu tổ tiên của Long tộc Đông Hải thật sự là thượng cổ Thần long Xích Viêm, vậy thì ông nội của ông nội hắn cùng với những tổ tiên phía trên kia không thể nào một hai vạn năm đã quy tiên rồi đúng không? Sau đó đến cha hắn có thể sống ba vạn tuổi, nói khó nghe, hắn cảm thấy tất cả đều là dựa vào hào quang của bà nội hắn, trưởng Công chúa của Long tộc Tây Hải đó. Còn có hắn, mấy huynh đệ bọn họ sở dĩ gần một vạn tuổi vẫn có thể sống khỏe mạnh chưa một ai chết cả, tất cả đều là dựa vào hào quang của Mẫu hậu bọn họ. Mặc dù Mẫu hậu của bọn họ thật sự không có võ lực gì, nhưng bà ấy là trứng rồng thượng cổ ngủ say mấy vạn năm trên đỉnh núi Côn Luân. Cho nên đây cũng là nguyên nhân Long vương năm lần bảy lượt không dám tùy tiện động thủ. Ngọc đế người ta không có cái bản lĩnh gì, chỉ có ba chữ, sống rất lâu. Cho dù Long vương soán vị rồi, chưa đến hai vạn năm đã chết, soán vị còn có tác dụng gì? Ngọc đế người ta có thể kéo dài cho đến khi tất cả đối thủ đều chết hết. Vì thế, ai nói lớn tuổi không phải là ưu thế? Nhất là lớn tuổi còn sống lâu, đó mới thật sự là ưu thế! Không đánh lại kẻ địch thì kéo dài cho kẻ địch chết, cái thiên phú này chính là quá ngầu. Trở lại chuyện chính, sống lâu là chuyện tốt, sao lão già điên này, khụ, vị thượng cổ Thần long Xích Viêm này lại muốn chết? Không phải là lừa đảo chứ? Yêu Nghiệt nghĩ như vậy, lập tức giấu Đậu Đậu bất tỉnh trong lòng đi, nghiêm mặt đối mặt với lão già điên kia hồi lâu, hỏi, “Tiền bối, ông thật sự là thượng cổ Thần long Xích Viêm à?” “... Đúng thế.” “Cho nên, Long tộc Đông Hải, thật sự là con cháu của ông?” Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, lão già điên đã nhướn mày, gương mặt già nua như cái vỏ cây khô kia, nhìn lúc nào cũng có thể xuống mồ được. “Long tộc Đông Hải? Ha ha ha... Bà ta lại thật sự dám sinh đứa bé kia ra.” “... Có ý gì?” Bà ta? Lại dám? Bà ta không phải là vợ của vị thượng cổ Thần long này à? Một người chồng bình thường sẽ gọi vợ là bà ta ở trước mặt hậu bối xa lạ ư? Câu trả lời đương nhiên là, sẽ không. Cho dù có thì người vợ này ở chỗ người chồng đó, cũng không phải là người được yêu thương và tôn trọng. Quả nhiên, Yêu Nghiệt đoán không sai. Hắn mới vừa hỏi như vậy, sắc mặt lão già điên đã lạnh thấu xương, chính nghĩa nói với hắn, “Ta không thừa nhận.” “Cái, cái gì... không thừa nhận?” “Đúng, ta không thừa nhận Long tộc Đông Hải là con cháu của ta. Mười vạn năm qua, ta luôn ở Ma tộc, mà Hoa Tú vợ ta, trước khi ta rơi vào Ma đạo đã chết rồi. Ta chỉ có một đứa con trai, con cháu của ta cũng chỉ có tộc Hoa Tú.” Yêu Nghiệt, “...” Hắn còn có thể nói gì? Hắn còn có thể nói thế nào nữa? Hắn chỉ có thể ha ha cười khan một tiếng bày tỏ, “Thì ra là như vậy.” Hóa ra bà tổ của Long tộc Đông Hải bọn họ là một người thứ ba. Còn là một người thứ ba không được đối phương thừa nhận cho dù là tiểu thiếp… Chậc, chậc chậc chậc, chẳng trách. Chẳng trách hắn nói Long tộc Đông Hải là con cháu của ông ta ông ta lại không vui như vậy, hóa ra, vấn đề nằm ở đây. Có điều hắn vẫn thắc mắc, cho dù vị trước mặt này không thích bà tổ của bọn họ, bà tổ của bọn họ cũng là Thần long, không có lý nào con do Thần long và Thần long sinh ra lại yếu đến nỗi chỉ sống được một vạn năm đã chết được! Yêu Nghiệt nghĩ như vậy cũng hỏi như vậy, lão già điên suy nghĩ một chút rồi hừ lạnh, “Bà ta gài bẫy ta, còn làm hại Hoa Tú hồn phi phách tán, không ép bà ta uống canh đọa linh ta khó tiêu được mối hận trong lòng!” Yêu Nghiệt vốn dĩ muốn nói nhưng đó cũng là con của ông, suy nghĩ một chút, nếu như đổi thành hắn bị người khác gài bẫy phản bội Đậu Đậu, chuyện hắn làm có khi sẽ càng ác hơn Xích Viêm.