Yêu Nghiệt khẽ mở đôi môi mỏng phun ra một câu như vậy, giơ tay lên chém cành cây tập kích đến, ôm lấy Đậu Đậu, nói, “Tiền bối có ý gì? Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng lẽ người không chịu thua?” Ngày đó lúc thất tinh chu hồn trận chu sát Hoa Tú Khu thành công, vị ma nghe nói là ông nội của Hoa Tú Khu này không hề xuất hiện. Bây giờ xem ra, ông ta biết là không địch lại nổi mệnh trời nên giữ lại hậu chiêu, muốn đưa bọn họ đến động cây thời gian xuyên không một lần nữa. Yêu Nghiệt nghĩ đến đây, híp mắt lại, giơ tay lên dùng đao Cửu Tu vạch ra một trận pháp trong hồ nước thánh, thuận tiện nổi lên một trận cuồng phong cuốn Bích Long ra ngoài. Bích Long bám lấy kẽ hở kết giới không chịu rời đi, Đậu Đậu không biết làm sao, chỉ có thể gào lên, “Bích Long, ngươi mau đi đi! Chuyện ở đây không liên quan đến ngươi!” Bích Long ngẩn ra một chút, thấy kết giới nhanh chóng khép lại, chỉ có thể lo lắng nhìn kết giới hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng. Cành cây liên tiếp vươn dài từ trong hồ nước thánh ra ngoài, mang theo cây thánh, không ngừng một khắc tấn công Đậu Đậu và Yêu Nghiệt. Đậu Đậu bất ngờ bị hắt nước lên mặt, lúc cau mày lau mặt, trong đầu dường như có thêm cái gì. Lên tiếp sau đó, nước thánh dính lên người càng ngày càng nhiều, đầu cô cũng càng mê man hơn. Cánh cổng trí nhớ đã mở ra, trí nhớ đã từng được cất giấu kỹ chen chúc ùa đến, trong khoảnh khắc lấp đầy đầu cô, ép cô đau đầu không làm sao thở nổi. Trước khi ngất đi, cô chỉ có một suy nghĩ, hóa ra người cô yêu chính là Ly Cửu Ca. Hóa ra hắn thật sự chỉ có một người phụ nữ... “Vợ à!” Yêu Nghiệt giơ tay ra đỡ lấy Đậu Đậu đã ngất đi, không thể nhịn được nữa chỉ kiếm vào hồ nước thánh, sức lực mạnh mẽ đánh ra, đao Cửu Tu đâm sâu vào hồ nước thánh, mang theo lực phá kinh người, hoa nước bắn đầy lên trời. Hoa nước bắn ra khắp nơi, giống như mưa lớn trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ hồ nước thánh. Trong màn nước, lão già điên dạo bước đi tới, nếu không phải nhìn thấy huyết dịch màu xanh chảy trên tay ông ta, Yêu Nghiệt cũng tưởng là ông ta không hề bị thương. Đánh ra mười phần sức lực, nếu như đối phương không bị thương chút nào, vậy thì có nghịch lại thời gian thì hắn cũng hết cách. “Chàng trai trẻ, lệ khí của ngươi quá nặng.” Lão già điên nói như vậy rồi khẽ mỉm cười, có mấy phần hòa nhã của trưởng bối. Nhưng Yêu Nghiệt cảm thấy đối phương không phải là cái loại hiền lành gì, ông ta cười như vậy, sợ là không có chuyện tốt đẹp sắp xảy ra. Nhưng không hề, lão già điên kia giơ bàn tay nhuốm máu ra khẽ cử động, nói, “Mười vạn năm qua, ngươi là người đầu tiên có thể làm ta bị thương.” Yêu Nghiệt, “...” Quả nhiên, thời gian ông ta tồn tại ít nhất cũng có mười vạn năm. Ông ta không phải thật sự là thượng cổ Thần tộc tồn tại từ lúc khai thiên lập địa chứ? “Xem ra ta cũng không cần đào tạo hậu nghệ ưu tú gì cho tộc Hoa Tú nữa. Ngươi, chính là người cầm đao tốt nhất.” Lão già điên vừa nói như vậy, Yêu Nghiệt đã che Đậu Đậu lại lập tức lui về phía sau một bước, “Lời này của tiền bối là ý gì?” Người cầm đao? Tại sao hắn nghe không hiểu? “Ngươi không cần biết lời này của ta có ý gì, ngươi chỉ cần biết ta có thể khiến cô ta sinh ra tình cảm lần nữa.” “Ông quả nhiên là người đó!” Yêu Nghiệt kinh ngạc lên tiếng, sau đó nghĩ đến cái gì, không dám tin nói, “Nhưng ông, không phải ông cũng là tổ tiên của tộc Thần long Đông Hải sao?” Lão già điên không trả lời Yêu Nghiệt, mà lấy một quả từ trong tay áo ra đưa qua, “Đây là tình quả, sống ở rừng sương mù. Chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện của ta, ta sẽ đưa nó cho ngươi.”