Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 172: Mau trả tôi trái tim thiếu nữ đây! (2)

Mùi máu tươi làm Yêu Nghiệt càng điên cuồng, động tác hắn cố gắng ôn nhu, nhưng dưới thân lại khó nén. Trên bụng bất ngờ có gì đó cương cứng động vào, Đậu Đậu hoảng hồn đẩy hắn ra, tim đập như trống, ánh mắt như tơ. Có người nói, đàn bà vĩnh viễn không quên được người đàn ông đầu tiên của mình.

Người đó… nói rất đúng.

Sau khi bị hôn, cô nhớ tới cái đêm mà cô cố ý quên đi… Cũng không phải chỉ có đau, phải không?

Phì phì phì, dừng lại dừng lại. Ý nghĩ nguy hiểm như vậy phải bóp chết từ trong trứng nước! Bà nội nó, đây còn là trái tim thiếu nữ gì chứ! Đây mẹ nó là gợi lên trái tim mùa xuân của cô.

Ở cùng với tên này, sớm muộn cô cũng không giữ được mà ngủ với hắn __ Phì, nói sai thì giết hắn!

Yêu Nghiệt hô hấp không thông, nâng tay nhẹ nhàng che khuất mắt cô, khàn giọng cảnh cáo, “Đừng có dùng ánh mắt này nhìn anh.”

Đậu Đậu yếu ớt à một tiếng, lẳng lặng ngồi trên người hắn đợi hắn kiểm soát được chính mình. Không biết bao lâu, rốt cuộc hắn bỏ tay, ánh mắt bình tĩnh giống như vừa rồi không hề phát sinh chuyện gì.

Đậu Đậu không nhìn thấy từ cổ đến tai Yêu Nghiệt đều đã đỏ bừng. Người nhỏ trong nội tâm không kiềm chế được, đã sớm cao hứng lăn lộn giả đáng yêu -------- Ôi chao ~ thẹn thùng ~ thẹn thùng ~ thẹn thùng ~ môi vợ thật mềm ~

Nhưng nội tâm hắn dù có thẹn thùng thế nào thì trên mặt vẫn là bộ dạng yêu ta cấm dục, yêu ta chưa làm gì, yêu ta vô tội!

Đậu Đậu, “…”

Cmn, tim nhỏ nhảy nhót lâu thế làm gì? Hôn bà đây xong còn giả đáng yêu giả đứng đắn, sao không đi chết đi!

Được, anh cứ chiếm tiện nghi của bà đây đi. Chờ hai quả trứng này sinh ra, bà đây lập tức cuốn gói chạy lấy người. Cả ngày rảnh rỗi không có việc gì, lại đổi cách trêu ghẹo cô. Khụ, từ từ đã, con đường này…

“Tinh Trạch, cậu nhầm đường rồi! Phải rẽ phải ở cách đây mấy con đường rồi.”

Diệp Tinh Trạch khóc không ra nước mắt, nhìn phía trước không dám quay đầu, “Con… không thể trách con! Dù sao con cũng chỉ là đứa nhỏ…”

Đậu Đậu, “…”

“Con… con thề chưa nhìn thấy gì! Thật đó!”

Mỗi lần đứa nhỏ này nói dối, sẽ thêm mấy câu khẳng định ở phía sau. Đậu Đậu đen mặt, hận không thể túm tay Yêu Nghiệt cắn một ngụm. Đáng tiếc, xét thấy Yêu Nghiệt thỉnh thoảng lại phát bệnh xà tinh, cô vừa mới bị gặm giờ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Vì thế cô nghiến răng nghiến lợi thật lâu, oán giận nói, “Đều tại anh!”

Nếu không phải vì hắn, cô sẽ mất mặt già trước một đứa nhỏ sao?

Yêu Nghiệt được tiện nghi, tất nhiên mọi thứ đều nghe bà xã hết.

“Ừ, đúng, tại anh, đều là tại anh. Ha ha.”

“Không cho cười!”

“Được, không cười.”

Yêu nào đó thề son sắt, nhưng sau khi đồng ý vẫn cong khóe miệng. Yêu ta cũng không muốn cười, nhưng yêu ta không nhịn được.

Hôn được vợ rồi ha ha, yeah!

Đậu Đậu giận, ngầm hung hăng nhéo tay hắn. Nhéo lúc lâu cũng không thấy hiệu quả, căm giận thu tay lại chỉ vào cửa sổ, “Anh xuống xe!”

Yêu Nghiệt chớp đôi mắt hoa đào, vẫn không nhúc nhích.

Trong im lặng, người nói chuyện trước lại là tên ngốc, cậu cẩn thận giơ tay, “Cái kia… sư thúc, sư thúc công, con có thể nhìn bên phải không? Nếu còn không rẽ thì sắp lái ra ngoài vạch đường rồi.”

Đậu Đậu đen mặt không nói lời nào, không phải cô không muốn nói, mà cô thật sự không còn mặt mũi nói! Một bó tuổi rồi, còn làm trò trước mặt tiểu bối ___Cmn, thật muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

Nhưng cô không nói, đã có yêu nói.

“Không sao. Nhìn thấy ngõ nhỏ bên kia không? Rẽ vào đi.”

Đậu Đậu cảnh giác, “Anh muốn làm gì?”