Một là Lạc Nhạn, một là Thích Uyển Như, còn có một đứa nằm ở trong bụng Thích Uyển Như, bụng cô ấy đã lớn như cái trống rồi. Đậu Đậu không biết nên vui hay buồn, vui vì anh trai cặn bã kia của cô cuối cùng cũng chịu trách nhiệm, buồn là vì cha cặn bã của cô đã thật sự trâu già gặm cỏ non. “Tiểu Phi, em về rồi à? Em mau xem xe đẩy anh làm cho con này!” Mạch Lăng hào hứng đẩy một cái xe đẩy ra, nhìn là biết chân tay vụng về cẩu thả làm ra. Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Hiếm thấy anh lại khoe khoang như vậy, xe đẩy nhỏ này tặng không cho em em cũng không thèm.” “Hừ, cũng không phải là cho con em dùng! Em muốn anh cũng không cho em đâu!” Đậu Đậu nghe thấy liền ha ha, “Đến Nhân giới mua một chiếc không được à? Thật sự không được thì chỗ em có đồ hai đứa bé đã dùng rồi không cần nữa tặng không cho anh đấy.” Mạch Lăng nghe thấy thế ngẩn ra, hồi lâu không cam lòng bĩu môi, “Em mua có thể bằng anh tự làm được sao?” Đậu Đậu hiếm khi thấy bộ dạng Mạch Lăng ngại ngùng như vậy, mù mắt chó luôn, “Anh, không phải chứ? Anh bị người ngoài hành tinh nhập vào đấy hả?” Trước kia không phải anh ta không thích Uyển Như tỷ sao, sao sau khi cưới về lại vui vẻ như điên vậy? Chẳng lẽ là bởi vì có con? Chỉ vì có con? Đậu Đậu không nghĩ ra, nhưng ánh mắt Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm Mạch Lăng hơi ngưng trọng. Cái bộ dạng này của Mạch Lăng, chẳng lẽ là… thích Thích Uyển Như? Không thể nào, Mạch Lăng đã thành ma, sau khi thành ma đã đứt hết tình cảm, không thể yêu một người nữa. Nhưng loại khả năng này lại khiến cho hắn xúc động. Nếu như thật sự có thể, có lẽ hắn không cần đến rừng sương mù tìm vị Thượng cổ Thần tộc kia hỏi nữa… Đúng, hắn và Long vương không hẹn mà cùng nghĩ đến việc đi tìm lão già điên để hỏi. Với tin tức trước mắt mà nói, lão già điên kia hẳn là Thượng cổ Thần tộc. Ông ta vừa là thượng cổ Thần tộc, vừa là ông nội của Hoa Tú Khu. Thời gian ông ta tồn tại rất dài rất dài, đối với Ma tộc thì cũng hiểu đến nỗi không thể hiểu hơn được nữa. Nếu như Ma tộc vốn dĩ chính là chi nhánh sau khi Thần tộc đoạn tình tuyệt ái, vậy ông ta cũng nhất định biết làm sao khiến cho một Ma tộc lần nữa động tình. Dĩ nhiên tất cả đều chỉ là suy đoán của hắn, sự thật rốt cuộc là cái gì, chỉ có lão già điên mới biết... Vì vậy ánh mắt Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm Mạch Lăng tìm tòi nghiên cứu, nhìn một lúc không nhìn ra cái gì khác thường, nhẹ nhàng bê ly trà lên miệng nhấp một ngụm. “Ba… mẹ, Viên Viên đói bụng rồi!” Viên Viên dùng giọng non nớt trẻ con kháng nghị, Đậu Đậu cuối cùng cũng dừng bước không hàn huyên với Thích Uyển Như nữa. Mạch tướng quân vội vàng dặn dò xuống bảo nhà bếp nấu cơm, nhưng Đậu Đậu lại nổi da gà. Cơm nhà bếp Mạch gia nấu có thể ăn à? Câu trả lời đương nhiên là, có thể. Từ lúc Thích Uyển Như vào ở, khẩu vị càng ngày càng kén chọn, Thích thừa tướng lo lắng con gái mình đói bụng cháu ngoại mình đói bụng, vì vậy đặc biệt phái một đầu bếp của Thích gia tới. Hơn nữa thiên quy thiên điều mới ban bố, Ma tộc có thể tự do ra vào năm giới còn lại. Cho nên không ít Ma tộc đi ra ngoài nếm qua món ăn ngon của Nhân giới cũng thay đổi thành rất kén chọn, nghề đầu bếp ở Ma tộc nhất định là nổi lên một trận bão táp bồi dưỡng mới. Bây giờ, nhà ai còn không có bột ngọt bột nêm gì đó đều là lạc hậu đến không thể lạc hậu hơn được nữa. Cho nên, rốt cuộc cơm của Mạch gia cũng có thể ăn rồi. Sau một bữa cơm trưa, Đậu Đậu đã thản nhiên tiếp nhận người mẹ kế Lạc Nhạn này. Nói thế nào nhỉ, cô gái Lạc Nhạn này vốn dĩ thuộc kiểu dịu dàng nhã nhặn tương đối được yêu thích, bây giờ gả cho Mạch tướng quân, tính tình cũng không thay đổi.