“Giường, giường mây? Mây không phải là do hơi nước ngưng tụ thành à? Có thể ngủ không vậy?” Đậu Đậu hiếm khi có tính khoa học, cảm thấy mình rất ngầu. Yêu Nghiệt nghe thấy thế liền cười, “Em ngủ một chút là biết có thể ngủ hay không.” Một khoảng thời gian rất lâu sau này, mỗi lần Đậu Đậu hồi tưởng lại chuyện hôm nay, đều hận không thể xuyên không cho mình hai cái bạt tai, hung hăng mắng cho cái đầu óc ngu si lúc đó của mình tỉnh lại. Hắn bảo cô ngủ một chút cô lại thật sự ngủ một chút! Sao cô lại yên tâm với đối tượng liên hôn như vậy chứ? Mặc dù đã chuẩn bị xong tâm lý lăn lộn trên giường với hắn rồi, nhưng lúc đối phương bảo cô ngủ thử giường mây sao cô lại không nghĩ đến chứ? Lúc đó hắn bảo cô nằm thử xem, cô còn thật sự đi qua đó nằm lên. Dẫu sao phần tử phong kiến tu tiên trải qua lễ rửa tội xã hội khoa học như cô, đối với giường mây gì đó, vẫn cảm thấy không thể hiểu được. Sau đó cô tràn đầy ham học hỏi đi thử, vừa nằm lên lăn một vòng muốn nói sao cái giường mây này lại giống như bông không dính vào người thế thì trên người bỗng nặng nề, bị đè dưới con ngươi sâu thẳm của vị thần kia. Ở trong đầu Đậu Đậu, đây là lần đầu tiên cô cách một người đàn ông gần như vậy, gần đến nỗi có thể đếm được lông mi của đối phương, gần đến nỗi có thể nhìn rõ mình trong mắt đối phương. Trong một mảnh im lặng, đối phương lấy mũ phượng trên đầu cô xuống, để gọn gàng ở bên cạnh, giơ ngón tay hơi lạnh theo má cô một đường đi xuống. Hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu lâu rồi, lâu đến việc cô ngoan ngoãn nằm ở dưới người hắn đều đã biến thành có chút không chân thực. Đậu Đậu không định phản kháng, ở trong đầu cô, kết hôn rồi lăn lộn trên giường là đạo lý hiển nhiên. Cho dù là vì liên hôn hay là vì nguyên nhân gì khác, số phận của cô đã trói chung với hắn rồi. Vì vậy, lãng phí thời gian đi bồi dưỡng tình cảm với hắn và không biết liệu có ra tình cảm hay không thì không bằng dứt khoát một chút, lăn lộn trước đi. Hơn nữa cô còn vừa mới đồng ý với Long hậu nhanh chóng sinh cháu trai ruột cho bà ấy rồi... Vì vậy Yêu Nghiệt mới vừa kéo áo cưới đỏ thẫm trên người cô, đã bị cô khẽ đẩy ra, cưỡi lên người hắn. Có lẽ đây mới là bản sắc của Mạch Phi, vĩnh viễn luôn là bụng dạ thẳng thắn, vội vội vàng vàng… Cô chê hắn tốn thời gian. Đậu Đậu vứt bỏ đồ màu đỏ cản trở trên người, hít sâu một hơi, bắt đầu tháo đai lưng rườm rà trên người đối phương, kéo qua kéo lại không kéo ra được, khẽ dùng sức, xoẹt một tiếng. Xong, bị hỏng rồi, sợi đai lưng đẹp như vậy, còn không biết đám tiểu tiên trên trời dệt mất bao lâu nữa! Ký ức sau đó tương đối ngại để mở miệng, tóm lại là cô ra tay trước, sau đó, chính là các loại không thể miêu tả. Cô chỉ nhớ sau chuyện này cô làm tổ trong lòng đối phương ngủ mất, chóp mũi quanh quẩn mùi vị ái muội kia, vô hình lại có chút quen thuộc... Tỉnh lại lần nữa mới qua hơn một canh giờ, thời gian trên trời chậm hơn ở nhân gian, với cuộc sống của tiên gia tiên tử ở trên trời thì dường như cũng không ngủ lâu lắm. Cho dù cô chỉ ngủ hơn một canh giờ, nhưng đổi thành thời gian ở Nhân giới cũng đã hơn một tháng rồi. Càng đừng nói tới vị tôn thần trong ngoài bất nhất này còn giày vò cô thêm một phen! Vì thế, Đậu Đậu tỉnh lại chuyện đầu tiên muốn hỏi chính là, “Bây giờ Ma giới là giờ nào rồi? Mấy người anh trai em đang ở đâu? Đã về rồi à?” Vị thần giống như yêu nghiệt đó đi qua, cầm một cái khăn mềm trong tay, vừa tỉ mỉ lau mặt cho cô, vừa dịu dàng nói, “Bên kia đã qua bốn năm tháng, bọn họ đã sớm về từ lâu.”