Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1709: VỊ NÀY CŨNG NHẬN THÂN NHANH QUÁ NHỈ? (1)

Nhưng không phải như vậy, Đậu Đậu nói xong lời này, Long hậu ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà chỉ lên đầu mình nhìn về phía Yêu Nghiệt. Đại khái phiên dịch ra chính là: Vợ con, đầu óc có vấn đề à? Nhưng Yêu Nghiệt không có thời gian trả lời nghi vấn của mẹ ruột, hắn đen mặt, trong giọng nói ẩn giấu băng nhọn, “Tìm vợ ba, vợ bốn, vợ năm đều được?” “Đều...” Đậu Đậu vừa định nói đều có thể, nhưng liếc thấy vẻ mặt lạnh thấu xương của người đàn ông bên cạnh thì liền ha ha cười khan hai tiếng quả quyết không nói nữa. Hắn tức giận cái gì? Cô còn không phải là vì lo nghĩ cho mẹ ruột hắn à? “Chúng con dẫn bọn trẻ đi trước, sẽ dành thời gian giải thích với người sau.” Yêu Nghiệt nói xong nhận lấy hai đứa bé, Đậu Đậu cảm ơn nhận lấy, bị Yêu Nghiệt lôi đi, để lại Long hậu đực mặt ra. Người ngoài không biết nhưng bà ấy thì hiểu, đây là con trai bà ấy trách bà ấy trước kia làm bộ đúng không? Cho nên mới không để cho bà ấy trông cháu? Nhất định là thế! Long hậu vô cùng hối hận, trở về phòng nhìn thấy Long vương bi thương than thở uống rượu, lập tức ném cho ông ta ánh mắt hình viên đạn, “Đều tại chàng cả!” Long vương cũng rất vô tội, “Chuyện này làm sao có thể trách ta được? Con dâu đó của nàng là Ma tộc, thành ma rồi, nhất định là sẽ quên sạch những chuyện trước kia. Con trai nàng không nói với nó, liên quan gì đến ta?” “Sao lại không liên quan đến chàng? Nếu không phải là chàng khuyên thiếp làm bộ thì Tiểu Cửu có thể không đưa hai đứa bé cho thiếp chăm sóc à?” Long hậu càng nghĩ càng tức giận, giơ tay lên cướp lấy hũ rượu trong tay Long vương ném sang bên cạnh, “Chàng còn uống, không được uống nữa!” Khóe miệng Long vương giật giật, “Được được được, không uống thì không uống.” Nhưng cho dù ông ta không uống, Long hậu vẫn càng nghĩ càng tức giận, đi quanh ông ta mấy vòng, nói, “Thiếp mặc kệ! Chàng nhất định phải ngăn chuyện này lại cho thiếp! Thiếp muốn trông cháu!” Long vương cũng hoảng rồi, “Ôi chao, không cho nàng trông thì nàng đừng trông nữa! Bằng không ta bảo năm sáu bảy tám đứa nhóc nhà Lão Ngũ qua đây với nàng nhé?” “Không cần! Thiếp muốn trông con nhà Tiểu Cửu!” Còn nhà Lão Ngũ cái gì, mấy đứa bé kia đều lớn cả rồi, không dễ thương không đáng yêu chút nào cả! Long vương bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý, nhưng có làm được hay không lại là một chuyện khác... Đậu Đậu bất chợt bị Yêu Nghiệt kéo đi, tâm tâm niệm niệm nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn không nói gì kia, không nhịn được, vẫn hắng giọng, “À, em tự bế là được.” “Không cần, nếu như em đã gả cho anh rồi thì từ nay về sau bọn chúng cũng chính là con của anh. Anh sẽ không làm hại bọn chúng đâu.” “Ồ.” Cô đương nhiên biết hắn không cần phải hại bọn chúng rồi, nhưng trong lòng cô không thoải mái. Nếu không để hôm khác hỏi Mạch Lăng thử xem, hỏi xem cha ruột của bọn nhỏ là ai? Cô thành ma rồi chưa từng nghĩ đến chuyện cha ruột của bọn nhỏ. Cảm thấy dù sao tất cả đều là chuyện trước đây, quên cũng quên rồi, nhớ tới cũng sẽ không còn phần cảm tình kia nữa. Vì vậy đối với vấn đề cha ruột của bọn nhỏ, Mạch Lăng không nhắc đến thì cô cũng không hỏi. Thậm chí cô đăng cơ ngôi vị Ma quân rồi, cũng chưa từng nghĩ đến cho mình ân điển nhảy vào hồ nước thánh. Nhớ ra hay không nhớ ra, không phải đều như nhau sao? Người đời thường nói, hồi ức là vật dẫn của tình yêu. Nhưng những thứ này hoàn toàn không thể thực hành với Ma tộc. Không phải anh trai cặn bã kia của cô cũng đã đòi Ma quân ân điển à, kết quả thì sao, không phải vẫn phụ lòng A Lương như vậy ư?