Ôi chao, không được rồi, trước kia cô lại thích nhân vật âm hiểm phúc hắc như vậy sao? Đầu óc cô không có vấn đề gì đấy chứ? Với tính khí chỉ thích giải quyết bạo lực không thích động não của cô, lại thích kiểu người như vậy ư? Há chẳng phải là bị người ta đùa bỡn cho xoay mòng mòng à? Đậu Đậu đang thổn thức không ngừng vì tính cách của con trai mình thì bên ngoài đã đoàng một tiếng. Sau đó đoàng đoàng đoàng mãi không dứt, pháo hoa rực rỡ nổ lên trong không trung không kịp nhìn. Sau pháo hoa, những đám mây chỉnh tề chia thành hai tốp, một hàng thiên binh lớn ở bên trong, tay ai cũng cầm kèn lệnh bắt đầu thổi. Sư thái Bạch Chỉ ngẩn ra một chút, trong lòng biết vị trên trời kia đã không đợi được nữa rồi, vội vàng sửa lại quần áo cho Đậu Đậu, nói, “Pháo lễ đã vang lên rồi, thiên kiệu sẽ đến ngay, mau, đi giày vào đi.” Sư thái Bạch Chỉ không nói, Đậu Đậu còn không ý thức được mình chưa thay giày. Vì vậy cô chỉ đành ngồi xuống, giơ tay cầm lấy đôi giày thêu rất tinh xảo kia. Còn chưa đi vào, đã nghe thấy sư thái Bạch Chỉ hô lên một tiếng, “Ôi, ta quên mất, cái này, con phải cầm lấy cái này.” Nói xong không biết móc một cuốn sổ nhỏ từ đâu ra, vội vội vàng vàng nhét vào trong tay Đậu Đậu bảo cô cất đi. Đậu Đậu mới vừa nhận lấy thì thiên kiệu đã đến rồi. Thiên kiệu vững vàng hạ xuống chính giữa Ma cung, sau đó có tiếng nói vang lên, “Mời Đế hậu lên kiệu!” Vì vậy Đậu Đậu cũng không có thời gian đi lật cuốn sổ nhỏ kia, cô thuận tay nhét vào trong vòng tay rồi đi giày thêu vào, mỗi tay dắt một đứa bé quần áo đỏ rực lên kiệu. Đậu Đậu nghĩ, cô dắt hai đứa con riêng lên kiệu, có thế nào thì sư thái Bạch Chỉ cũng sẽ nói gì đó. Đế Tôn có thể làm quần áo nhỏ để cho hai đứa bé tham dự đã rất nể mặt rồi, dẫn lên thiên kiệu gì đó, có phải là có chút không ổn không? Nhưng sư thái Bạch Chỉ cũng không nói gì, cha ruột của bọn trẻ còn không nói gì, bà ấy nói cái gì được chứ? Hơn nữa, theo suy đoán của bà ấy thì lúc nào cha bọn trẻ cũng chỉ mong hai đứa bé quang minh chính đại đi theo kia kìa. Cho nên, không nói gì nữa, khởi kiệu, đi thôi! Tiếng kèn ở chân trời đã lui, sau đó là một đoàn nhạc công lớn tấu nhạc đánh đàn. Cùng với thiên kiệu, chân trời từng tầng từng tầng nhuộm ráng đỏ, kéo dài vạn trượng. Con dân Ma tộc đều nhìn đến ngây người, ai cũng bỏ việc trong tay xuống, chỉ nhìn về phía chân trời. Vừa mới biết vị phía trên kia muốn lấy Ma quân mới của bọn họ, thế mà bây giờ đã gả rồi à? Vị phía trên kia đã tính kế rất lâu rồi đúng không? Nếu không, nếu không làm sao có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy chứ? Sau đó mọi người bắt đầu ăn dưa, hóng hớt chuyện này chuyện kia, chỉ một lát đã hóng ra thân phận của Đế Tôn bên trên đó. Ly Cửu Ca, chiến thần Đông Hải. Ừ, khó trách. Người ta nào chỉ là tính kế rất lâu, người ta đã tính kế cả mấy nghìn năm rồi biết không? Có điều như vậy cũng tốt, Thiên giới và Ma giới thông hôn rồi, có phải bọn họ sẽ có thể tùy tiện xuất giới không? Có phải những con dân Ma tộc bọn họ lại có cơ hội lấy mấy tiểu tiên nữ không? Nghe nói những tiên nữ trên trời kia, ai ai cũng rất trong trẻo thuần khiết! Nhưng bọn họ cũng chỉ dám nghĩ như vậy thôi, bởi vì chẳng bao lâu thiên quy thiên điều mới đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Ma tộc. Chế độ một vợ một chồng gì đó, những người tam thê tứ thiếp bọn họ đừng nói là lấy tiên nữ, còn phải tiễn những tiểu thiếp trong nhà ra ngoài nữa. Ôi chao, lỗ rồi lỗ rồi lỗ to rồi! Nhưng có thể tùy tiện xuất giới gì đó, ngược lại cũng coi như là một chuyện tốt. Trên dưới Ma tộc bắt đầu xoắn xuýt, nhưng Đậu Đậu đã không lo được nhiều như vậy nữa.