Mặc dù trước kia Đại Vu Sư đã nói một tràng lí do thoái thác với cô, nhưng cô không tin y thật sự trơ mắt nhìn Hoa Tú Chiêu Nhiên phi lễ với cô. Đậu Đậu đoán không sai, Đại Vu Sư đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Hoa Tú Chiêu Nhiên phi lễ cô. Nhưng nhưng y sẽ trơ mắt nhìn Yêu Nghiệt phi lễ cô. Bởi vì, cho dù y muốn gọi cứu trợ, y cũng phải có cái khả năng đó đã... Đương nhiên, Đậu Đậu không biết chuyện này, bây giờ cô cúi đầu nhìn thấy quần áo trên người mình lộn xộn, ho khan hai tiếng kéo cổ áo lại, trả lời tương đối hợp tình hợp lý đối với chất vấn vừa rồi của Hiền phi. Cô nói, “Ta đương nhiên... không dám rồi.” Cái bộ dạng này của cô nhìn là biết bị người phi lễ, nói cái gì mà bảo đảm không phản bội Ma quân, cô bảo đảm cái quỷ ấy! Một nghìn tám trăm năm trước không phải cô đã phản bội Ma quân một lần rồi à? Mặc dù không nhớ là bởi vì ai mà phản bội Ma quân, nhưng chung quy cô cũng là người phạm tội hình sự nhiều lần. Người phạm tội hình sự nhiều lần, cũng chỉ có mỗi lợi ích là da mặt dày thôi. Vì vậy cô đã nói như thế, sau đó sắc mặt Hiền phi cứng lại. Đại khái bà ta cũng không ngờ trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy, lại có thể nói chuyện phản bội Ma quân cây ngay không sợ chết đứng như thế. Đậu Đậu đương nhiên cây ngay không sợ chết đứng rồi, bởi vì… “Những gì ta gặp phải, tất cả đều là nhờ con trai ngươi ban tặng… May mà trong lúc nguy cấp ta đã thức tỉnh thiên phú, nếu không, há chẳng phải tự nhiên làm bẩn danh tiếng hoàng thất ư? Chuyện bẩn thỉu như vậy vẫn đừng nên để lại cho người đời sau chê cười.” “Ngươi, ngươi nói cái gì?” Hiền phi không dám tin, Hoa Tú Chiêu Nhiên cũng không dám tin, ngay cả phi tử hóng chuyện đến quên cả khóc trong phòng cũng đều trừng mắt ngẩn ra. Ma quân vừa chết, con trai ông ta đã quấn lấy người phụ nữ của ông ta? Các phi tử hóng chuyện nhất thời yên lặng, đồng loạt nhìn bên này, lại nhìn bên kia. Đậu Đậu bên này hoàn toàn là bộ dạng không hề gì, Hoa Tú Chiêu Nhiên bên kia sắc mặt không dễ coi lắm, “Ta không phi lễ ngươi, ai đúng ai sai, ngươi đừng có hắt nước bẩn lên người ta!” “Đúng đúng đúng, ngươi không phi lễ ta, ngươi không đêm khuya đến điện Càn Khôn, cũng không đêm khuya hành thích Quân thượng. Cả đêm nay ngươi đều ngủ ở chỗ ngươi ở, ngủ một giấc thì công lực đã mất hết.” Đậu Đậu mỉm cười rất thành thật, sau đó nghe thấy sứ giả truyền lệnh thông báo nói Đại Vu Sư đến quần thần đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Quá tốt rồi, cuối cùng cũng không cần khua môi múa mép với đám nữ nhân này nữa, có Đại Vu Sư bày mưu tính kế, chức Ma quân này cô làm chắc rồi! Quả nhiên, Đại Vu Sư vừa đến, đã móc pháp bảo đá ghi nhớ trên xà nhà ra. Đậu Đậu bớt thì giờ chỉnh lại áo mũ, cùng một đám phi tử đi đến đại điện cùng một đám các thần tử tụ tập xem video. Đá ghi nhớ của Đại Vu Sư ghi chép rõ ràng tất cả từ lúc hai kẻ gian ngu đần luôn miệng ầm ĩ nhắc đến nương nương tới lúc Hoa Tú Chiêu Nhiên làm hại Ma quân, rồi đến lúc Hoa Tú Chiêu Nhiên chung một phòng với Đậu Đậu, đến lúc Hoa Tú Chiêu Nhiên đâm lao phải theo lao bổ một đao thế nào. Đậu Đậu nhìn mà hãi hùng khiếp vía, thầm nghĩ, may mà trước khi Đại Vu Sư đến cô đâm Ma quân không sâu, không để lại bao nhiêu máu, quần áo cũng không rách nhiều, nếu không nhất định quần thần sẽ nhìn ra manh mối. Đương nhiên, quan trọng nhất là may mà Ma tộc bế quan tỏa cảng tương đối lạc hậu, đá ghi nhớ gì đó, hình ảnh quay lại tương đối kém.