Yêu Nghiệt không hề cho là mình đang ra tay độc ác, hoặc là nói, Yêu Nghiệt thích ra tay độc ác đối với kẻ địch. Cũng không phải là chính nhân quân tử gì, hắn mặc kệ ra tay độc ác hay không độc ác. Bất kể dùng cách gì, Ma quân chết mới là mục đích cuối cùng của hắn. Thời gian hơn một nghìn năm không chỉ dạy cho hắn hai chữ chờ đợi, còn dạy hắn lúc nên ra tay thì phải ra tay! Không cần biết có phải độc ác hay không! Nếu không, hối hận thì đã muộn rồi. Cho nên Yêu Nghiệt hoàn toàn không cảm thấy chột dạ khác thường buồn bực nhụt chí gì đối với bàn tay gây tội ác của mình, ngược lại từ trên cao nhìn xuống Ma quân bằng nửa con mắt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười châm biếm. Ma quân bị hắn cười như vậy, lại buồn bực nhụt chí, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu, cuối cùng liền quy thiên. Đại Vu Sư đực mặt ra, y gần như chứng kiến từ đầu chí cuối toàn bộ quá trình vị Đế quân mới nhậm chức này giả ngầu. Đối với chuyện này, y không có cái nhìn khác, y chỉ là không dám tin tưởng, từ trước đến nay bọn họ trăm phương nghìn kế muốn lật đổ Ma quân, lại cứ thua ở trong tay Ly Cửu Ca như vậy. Ít nhất cũng phải có một trận tỷ thí kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu mới đúng chứ! Không không không, không đúng, năm đó Ly Cửu Ca đến Ma cung đoạt châu, Ma quân cũng đã thua ở trong tay hắn một lần rồi. Chỉ có điều khi đó công lực của hai người chênh lệch không bao nhiêu, Ma quân thua nhưng không phục, chỉ cho là mình kém một nước cờ, không ngờ một nghìn năm trôi qua, Ma quân tu thành Nhiễu Lan Đằng chín lá rồi, ở trước mặt Ly Cửu Ca lại vẫn là kém một nước cờ như cũ... Đây là vì sao? Đây là vì cái gì? Không phải nói Ma tộc trước giờ đều có thiên phú hơn Thần tộc sao? “Loại độc này, có thuốc giải không?” “Hả?” Lúc Đại Vu Sư đang vắt hết óc không hiểu, bất ngờ bị Yêu Nghiệt hỏi như vậy, liền hả một tiếng, hỏi, “Ngươi… ngươi đang nói chuyện với ta à?” “... Đúng.” “Thuốc… thuốc giải gì?” Đại Vu Sư mới vừa hỏi như vậy, Yêu Nghiệt đã bế Đậu Đậu từ trong tay áo ra, “Thuốc giải của loại độc này.” “Ồ, có! Có thuốc giải!” Nói xong y lục lọi trong tay áo không biết bao lâu, đưa cho Yêu Nghiệt một cái bình nhỏ, “Ngửi, ngửi một chút là được rồi.” Yêu Nghiệt không lên tiếng, mở nắp bình ra đặt ở chóp mũi Đậu Đậu, vẫn đang đợi người tỉnh lại, đã nghe thấy phía dưới rầm một tiếng. Là Hoa Tú Chiêu Nhiên, hắn ta nhìn chằm chằm thân thể dần dần lạnh cóng của Ma quân trước mặt, phản ứng lại là mình đã làm gì, chân hắn ta mềm nhũn, lập tức ngã nhào xuống đất. Hắn ta lại thật sự làm ra chuyện giết cha đoạt mẹ… Trời sáng, hắn ta phải giải thích với quần thần thế nào đây? Đúng, Ma quân chết rồi, nhưng thanh kiếm đâm chết Ma quân là của hắn ta, hắn ta phải che giấu tất cả thế nào đây? Chạy trốn, giá họa lên người Mạch Phi à? Không thể nào! Thục phi rục rịch lên kế hoạch lâu như vậy chính là đợi ngày hắn ta lộ ra cái thóp này. Nếu như cô ta gài bẫy, vậy thì chỉ một lát nữa thôi, toàn bộ hậu cung đều sẽ bởi vì nguyên nhân hắn ta không nghĩ đến mà tụ tập ở trong điện Càn Khôn bắt gian. Với tính khí của Thục phi, cần gì phải đợi đến sáng ngày mai. Đang suy đi tính lại không tìm được cách giải quyết, trên lưng đã truyền đến cảm giác đau đớn, hắn ta lại bị một thanh đoản kiếm đâm vào. Hoa Tú Chiêu Nhiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Mạch Phi ung dung cầm đoản kiếm. “Ngươi giết Ma quân, còn vọng tưởng làm nhục ta, hôm nay, ta sẽ xử lí ngươi thay ông ta!” Hắn ta nghe thấy Mạch Phi nói như vậy, còn chưa kịp phản ứng cô tỉnh lại lúc nào xuất hiện ở sau lưng hắn ta lúc nào, đã bị cô nắm lấy bàn tay run rẩy. Sau đó công lực trên người hắn ta như không chịu khống chế trôi đi cực nhanh, bị cô hấp thu hết. Hắn ta không biết vị Lô đỉnh thịnh thế trong truyền thuyết này lại có bản lĩnh không song tu cũng có thể hút công lực của người khác!