“Ta nói là lỡ như! Chẳng lẽ ngươi muốn để Ma quân bắt nạt ta à? Ta bây giờ không đánh lại được Ma quân đâu. Còn chưa tìm thấy ma tinh trong Ma cung nữa!”
Sau đó sợ Bích Long không chịu hy sinh, cô vỗ vai anh ta dạy dỗ, “Ngươi đó, tư tưởng đừng có bảo thủ như vậy! Một người đàn ông như ngươi, phì, nói sai rồi. Một con ma nam như ngươi, chẳng lẽ còn sợ Ma quân chiếm tiện nghi của ngươi à? Nếu không được thì ngươi để Bích Diểu ra! Dù sao cô ta trừ không muốn thần phục Ma quân ra thì không cự tuyệt người ngoài.”
“Ta đâu có!”
Bích Diểu nghe thấy liền không vui, nhảy ra hận không thể chống nạnh mắng Đậu Đậu, “Ta mới không cần cái quả dưa chuột già không biết bao nhiêu ma nữ dùng qua rồi của Ma quân đâu!”
Đậu Đậu, “... Ngươi có loại giác ngộ này à?”
“Đương nhiên ta có rồi!”
“Được rồi là ta nói sai, giả vờ, giả vờ có được không? Hơn nữa cũng chưa chắc sẽ xuất hiện loại tình huống đó. Ta nói là ngộ nhỡ! Ngộ nhỡ có loại tình huống đó, ngươi đi ra kéo ông ta trước, sau đó ta sẽ có cách.”
“Hừ, ngươi có thể có cách gì?”
Bích Diểu hoàn toàn không tin Đậu Đậu, nhưng Bích Long rất tin tưởng, “Cô ấy là Nhiễu Lan Đằng chín lá, thiên phú của cô ấy là hấp thu… Ưm!”
Bích Long còn chưa nói hết, Đậu Đậu đã giơ tay bịt lấy miệng anh ta, sau đó Bích Diểu luống cuống gỡ tay Đậu Đậu ra, “Ngươi làm gì thế? Ngươi để cho anh ta nói hết đã!”
“Tai vách mạch rừng, chưa chắc những nam sủng kia của ngươi đều toàn tâm toàn ý hầu hạ ngươi đúng không?”
Đậu Đậu nói như vậy, Bích Diểu cũng cho là đúng, “Ừ, ngươi nói đúng.”
Sau đó vẫn không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc là cái gì?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Nói xong cô mở rộng vòng tay của mình ra, “Vào đi, vào trong này, nếu ngươi muốn làm Bích Long giúp ta, vậy Bích Diểu cũng nên mất tích khỏi Thánh nữ các rồi.”
Bích Diểu hừ một tiếng, sau đó chính là Bích Long, đầu tiên anh ta nhìn vòng tay của Đậu Đậu một cái, sau đó như cam chịu số phận nhấc chân nhảy vào.
Đậu Đậu cảm thấy chuyến đi lần này thật đáng giá, tảng đá trong lòng cũng đặt xuống, yên ổn quay về cái tổ nhỏ của mình ngủ.
Mới vừa ngủ đã bị tiếng khóc của Viên Viên đánh thức, lúc này mới đột nhiên nhớ ra. Á, trong vòng tay vẫn còn hai đứa bé!
Vì vậy cô luống cuống bế hai đứa bé ra, cũng gọi tên đầu sỏ ra.
Tên đầu sỏ rất vô tội, “Mạch Phi, ta không làm gì cả! Anh ta mà ngủ là ta sẽ chiếm lấy cơ thể này, ta liền... ta liền tò mò đi một vòng, thuận tiện, nhìn thấy hai đứa bé này.”
Càng thuận tiện làm một cái mặt quỷ, lập tức dọa cho Viên Viên mơ mơ màng màng tỉnh dậy khóc ầm lên.
Đương nhiên cô ta không nói những lời này với Đậu Đậu, bởi vì cô ta không dám. Dù sao cô ta cũng là nhân cách thứ hai Bích Long phân liệt ra, mà nguyện vọng cả đời của Bích Long là tìm ra ma chủ báo thù cho cả nhà lớn bé Bích gia. Nếu như cô ta làm hỏng chuyện này, lúc nào Bích Long cũng có thể xóa bỏ cô ta.
“Ngươi làm cái gì thế hả?”
Bích Long tỉnh lại, dụi trán chất vấn Bích Diểu.
Bích Diểu ha ha cười khan hai tiếng, biểu thị mình thật sự rất vô tội, thật sự cô ta chỉ nhỡ tay làm một cái mặt quỷ thôi.
“Được rồi, Bích Diểu cũng lỡ miệng thôi, không xấu tính. Có thể là vừa tỉnh dậy nhìn thấy người lạ, tưởng là ta xảy ra chuyện gì thôi.”
Đậu Đậu nói như vậy, sau đó vỗ cái lưng nhỏ của Viên Viên, “Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi Viên Viên, được không?”