Tai Đậu Đậu nhanh chóng đỏ lên, cô vỗ tay Yêu Nghiệt, ra hiệu cô biết rồi.
Yêu Nghiệt ung dung nhìn chằm chằm tai cô một lúc, cuối cùng vẫn buông tay ra.
Sau đó bên kia bình phong có động tĩnh rồi. Có động tĩnh, lại hình như không tính là động tĩnh.
Bởi vì từ đầu chí cuối, người động đều là Bích Diểu.
Cô ta nằm ở trong thùng nước tắm giống như bị động kinh co giật một lúc. Sau đó trong phòng có thêm một giọng nam trầm thấp, “Ta tìm được cô ấy rồi.”
“Ở đâu?”
Vẫn là giọng Bích Diểu, không biết cô ta đang nói chuyện với ai.
Nhưng giọng nam kia lại thật sự tồn tại, tuyệt đối không phải Đậu Đậu nghe nhầm.
“Ở ngay Thánh nữ các, đang ở đây.”
“Ở đây? Ngươi chắc chắn?”
“Ta chắc chắn.”
Sau đó trong phòng yên tĩnh đến quỷ dị.
Rất lâu sau, Bích Diểu thở dài, “Cho nên ngươi muốn lấy lại quyền quản lý cơ thể này à?”
“Đúng, ta muốn.”
“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
“Nhân cách thứ hai vĩnh viễn không có cách nào nói không đối với người thứ nhất. Bích Diểu, ngươi phải biết, ở trong cơ thể này, ta mới là nhân cách chủ.”
Sau đó cuộc nói chuyện nghe tương đối quỷ dị này đã kết thúc.
Trong thùng nước tắm vang lên tiếng kéo, Đậu Đậu ngẩn người ra, nhìn Bích Diểu tùy ý kéo bộ quần áo che kín thân dưới ra rồi đi đến trước mặt cô.
Một bước lại một bước, cho đến lúc đứng trước mặt cô, kéo mạnh bình phong ra.
Là ngực phẳng!
Không chỉ như vậy, cô ta cô ta cô ta, còn có cơ bụng tám múi!
Đậu Đậu nhất thời đơ ra, đơ ra nhìn chằm chằm bụng Bích Diểu, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cằm đã bị Bích Diểu nhẹ nhàng nắm lấy.
Đậu Đậu, “...”
Sau đó cô nghiêng đầu đi tránh khỏi tay Bích Diểu, ha ha cười khan hai tiếng đứng lên, “A! Thật trùng hợp! Ngươi thế mà đang tắm! Ta, ta cũng định đi tắm một cái rồi ngủ ha ha ha.”
“Không phải ngươi muốn nhìn xem rốt cuộc trên người ta có vết bớt hay không ư? Còn chưa nhìn thấy sao đã đi rồi?”
Đậu Đậu, “...”
Cô còn có thể nói gì? Cô còn có thể nói thế nào?
Chẳng lẽ cô phải mặt dày nhìn thật à?
Đương nhiên không phải rồi!
Vì vậy cô chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng, “Nhìn thấy hay không nhìn thấy không phải vẫn thế sao, ta biết ngươi có không phải là được rồi à?”
Trời cao đất dày ơi!
Cô sớm biết Bích Diểu là một người lưỡng tính đồng thể cô căn bản sẽ không chạy đến xem!
Cô là điển hình của người có tà tâm mà không có gan làm chuyện xấu, thường ngày phi lễ tiểu cô nương nhìn thì không biết xấu hổ, nhưng trên thực tế vẫn là một cô gái trẻ rất thuần khiết rất trong sáng.
Cho nên, nhìn mông trai đẹp gì đó, cô... không làm được!
“Nhìn thấy rồi chứ?”
“Hả?”
Đậu Đậu bất chợt bị hỏi như vậy, hoàn hồn lại liếc thấy Bích Diểu đưa lưng lộ từ thắt lưng trở xuống về phía cô, cô nuốt nước bọt, cẩn thận nói, “Nhìn, nhìn thấy rồi.”
Cô nhìn thấy cái quỷ ấy?
Tất cả đều bị làm mờ, có điều có một điểm ngược lại rất rõ ràng, đó chính là cái bớt hình trái tim Lạc Nhạn nói mà theo cô thấy thì ở gần thắt lưng hơn.
Cho nên…
“Bích Diểu là một ma nam?”
Đậu Đậu không nhịn được vẫn nói, bản thân Bích Diểu không có biểu tình gì, xốc quần áo lên quấn lấy nửa người dưới, khẽ mỉm cười, nói, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đậu Đậu, “... Ta không biết ta nên cảm thấy thế nào cả.”
Nếu như một người hóng hớt bẻm mép thấy ai cũng oán giận như Bích Diểu còn là nam, vậy cô thật sự phải suy nghĩ thật kỹ có phải là thời đại thay đổi rồi, bây giờ người ưa nhìn đều biến thành đàn ông rồi không...