Trước không nói con trai lớn của ông ta, đến con trai thứ hai Hoa Tú Chiêu Nhiên cũng lớn hơn Đậu Đậu năm sáu trăm tuổi.
Cái tuổi đó của ông ta còn có thể làm cha của bọn họ rồi ấy!
Đương nhiên Ma tộc không bàn đến cái này, thực lực của ai mạnh thì lời của người đó có tính quyết định. Nếu như Ma quân thật sự quyết tâm muốn lấy em gái ngốc của anh ta, không phải tạm thời bọn họ cũng không… Không đúng! Bọn họ có!
Cùng lắm thì để em gái ngốc của anh ta cắn ông ta thôi, còn nhanh hơn so với tập hợp bảy ma tinh.
Mạch Lăng quyết định xong, lại dặn dò Đậu Đậu mấy câu, Đậu Đậu nói biết rồi biết rồi sau đó bảo Mạch Lăng mau đi tìm Đại Vu Sư đi.
Cắn người gì đó dù sao cũng là hạ sách, nếu như có thể cô cũng không muốn ăn thịt dai uống máu của con ma già này đâu.
Nghe nói tập hợp bảy ma tinh là có thể triệu hoán thần. Khụ, phì phì, nghe nói vạn vật tương sinh tương khắc, tập hợp bảy ma tinh là có thể tạo thành sức mạnh áp chế thiên phú của Ma quân, cho dù ma tinh rất yếu rất yếu, nhưng gom đủ rồi, Ma quân vẫn phải thua.
Cho nên không nói gì nữa, cô vẫn nên nhanh chóng đi tìm ma tinh tương đối đáng tin hơn.
Đậu Đậu rửa mặt, bế hai đứa ra ngoài tản bộ. Cô định tìm mấy em gái thánh nữ hóng hớt hỏi xem, trong Thánh nữ các này rốt cuộc trên người ai có cái bớt hình trái tim không.
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Lạc Nhạn, Lạc Nhạn có thể nói là thánh nữ có nhân duyên tốt nhất trong Thánh nữ các, chuyện cô ta biết nhất định nhiều nhất.
Nhưng Đậu Đậu sai rồi, cô đi tìm Lạc Nhạn hỏi đi hỏi lại, Lạc Nhạn đều ngẩn ra, “Cái gì? Cái bớt hình trái tim? Ta không biết trên người nam sủng của ai có bớt hình trái tim cả! Ma tộc chúng ta vẫn chưa cởi mở như vậy, nam sủng gì đó không thể đổi cho nhau chơi được!”
Đậu Đậu nghe thấy thế liền ha ha, “Ta không nói là bảo mọi người đổi nam sủng chơi, ta chỉ hỏi như vậy thôi.”
Còn đổi nam sủng chơi cái vẹo gì, bà già đen tối như cô lăn lộn hai trăm năm mươi năm ở nhân giới còn chưa từng đen tối như vậy!
Đúng là người này tưởng tượng phong phú hơn người kia mà...
Lạc Nhạn nghe thấy lập tức nói, “Vậy ta không biết, có điều nói đến cái bớt hình trái tim, ta lại cảm thấy hình như ta đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.”
“Ở đâu?” Đậu Đậu nghe vậy liền kích động, bám lấy vai Lạc Nhạn, sốt ruột hỏi, “Nhìn thấy ở đâu?”
Lạc Nhạn bị cô lay như vậy, không nhớ nổi cái gì cả, chỉ nói đã từng nhìn thấy, cụ thể nhìn thấy ở đâu thì không nhớ ra nổi.
Đậu Đậu chán nản buông tay ra, “Bỏ đi, ta đi tìm Bích Diểu hỏi là được rồi.”
Mặc dù nhân duyên của Bích Diểu không tốt, nhưng không ngăn được cô ta cũng hóng hớt. Hơn nữa cái tính nhìn ai không thuận mắt là oán giận người đó mấy câu của cô ta, có lẽ cũng biết không ít chuyện.
“Đúng! Bích Diểu! Chính là Bích Diểu!”
Lạc Nhạn đột nhiên rất kích động, đúng lúc Đậu Đậu định nói ta biết phải đi hỏi cô ta rồi, ta sẽ đi hỏi ngay đây thì Lạc Nhạn lại vỗ tay, “Chính là Bích Diểu! Hình như trên người Bích Diểu có cái bớt hình trái tim!”
“Đùa cái gì thế hả?” Đậu Đậu lập tức kinh ngạc, “Ngươi nói trên người Bích Diểu có cái bớt hình trái tim à? Ngươi nhắc lại một lần nữa xem? Ngươi có dám nhắc lại một lần nữa không?”
“Ta dám!” Lạc Nhạn hùng hồn nói, “Trên người Bích Diểu có! Ta vào các sớm hơn cô ta, lúc cô ta rửa tội, chúng ta đều xem cả. Trên người cô ta có cái bớt hình trái tim! To, to khoảng như này.”
Lạc Nhạn nói rồi giơ ngón tay cái ra, “To bằng cái đầu ngón tay này, nhìn rất đều đặn, ban đầu chúng ta đều tưởng là cái dấu ấn gì.”
Đậu Đậu lập tức có chút muốn yên tĩnh, sau khi yên tĩnh, cô thất vọng mở miệng, “Cái bớt kia ở chỗ nào?”
“Ở trên mông, có lẽ mấy nam sủng của cô ta đều nhìn thấy rồi, ngươi đi hỏi xem.”